Gởi về Anh Ngô Mạnh Thu nhân mùa giỗ…và viết từ cảm nhận tình bạn của anh Quy, Phong, Huy Dung, Vân, Yến, Duyên, Joy, Hương… để cùng tiễn mùa Hạ đi. Đặc biệt cho Uyên Nguyên - Nguyên Việt, để mai sau có những lúc thương hiểu cuộc đời như thế…
1.
Tháng 9 cuối Hạ, những cơn bão liên tiếp kéo theo nhau từ phương trời xa xôi băng ngang đại dương để tiến vào thềm lục địa. Có những thành phố mà bão đi qua, nhưng cũng có những thành phố mà bão như chưa hề quen biết. Người ở vùng bão lo tránh nạn, người không ở vùng bão vẫn tiếp tục đời sống thường nhật. Sự sinh hoạt của cả hai có khác, nhưng có cùng một ý nghĩa sâu xa: tồn sinh - liên tồn.
Những người ở trong vùng bão hàng ngày vẫn nghe ngóng tin tức cập nhật của bão để tìm mưu thoát hiểm. Nhưng người không ở vùng bão cũng hàng ngày nghe ngóng tin tức cập nhật của bão như một cách thức cảm thông. Sự chia sẻ, dù trong cung cách nào vẫn cần thiết, tất cả chúng ta có thể không đủ can đảm để chết cho đồng loại khác, nhưng chí ít, chúng ta không thể làm ngơ trước nỗi đau của đồng loại. Trong ý nghĩa sinh tồn - liên tồn đó, người trong vùng bão và người ngoài vùng bão đều có những liên hệ khắn khít, bởi:
“từ trong vô thủy bấy chầy,
cõi sinh đã sẵn bóng hình tử vong…”.
2.
Tháng 9 cuối Hạ, tin buồn nhiều hơn vui, nỗi hân hoan của người này bỗng nhiên là niềm đau của kẻ khác. Hoặc, hạnh phúc của mình chợt làm thành điều bất hạnh cho những người chung quanh, biết đâu! Bởi:
“chỉ có bạn ta mới gần ta,
gần ta nên trót đậm đà tương vong…”
3.
Tháng 9, ngày sót lại đang bám víu chút hương Hạ bằng những tia nắng chói và tiết trời oi ả. Ở đây dù giữa mùa nhưng đã vắng những tiếng ve rân rang và sắc phượng đỏ au của một thời cắp sách tan, tựu trường. Giữa cái Không lấp đầy làm sao cất giữ được chút Có của ký ức ngân nga dù đã vàng phai, bởi:
“từ khoảnh khắc ta cùng em,
cho yêu thương đó trầm luân kiếp người…”
4.
Tháng 9 tiễn mùa Hạ đi, cảm giác không còn nói ra được những điều tân toan. Tếng nói bây giờ khi cất lên đã mang sẵn mầm mống gây thương đau, nếu, không phải cho kẻ khác, thì lại cho chính mình, bởi:
“tiếng của người đào sâu tầng mộ địa,
chôn sống ta dưới vũng máu giận hờn…”
5.
Tháng 9 mùa Hạ không ở lại, mùa Hạ đi theo lẽ tự nhiên của đất, trời… Tháng 9 nhắc mình nỗi nhớ, Người đã từng đến đây và đã ra đi nhẹ như mây, bởi bất chợt nhận ra
“làm sao để giữ yêu thương lại,
lúc nhìn quanh chợt hoang vắng bóng Người…”
Mặc cốc 06/09/2008
1.
Tháng 9 cuối Hạ, những cơn bão liên tiếp kéo theo nhau từ phương trời xa xôi băng ngang đại dương để tiến vào thềm lục địa. Có những thành phố mà bão đi qua, nhưng cũng có những thành phố mà bão như chưa hề quen biết. Người ở vùng bão lo tránh nạn, người không ở vùng bão vẫn tiếp tục đời sống thường nhật. Sự sinh hoạt của cả hai có khác, nhưng có cùng một ý nghĩa sâu xa: tồn sinh - liên tồn.
Những người ở trong vùng bão hàng ngày vẫn nghe ngóng tin tức cập nhật của bão để tìm mưu thoát hiểm. Nhưng người không ở vùng bão cũng hàng ngày nghe ngóng tin tức cập nhật của bão như một cách thức cảm thông. Sự chia sẻ, dù trong cung cách nào vẫn cần thiết, tất cả chúng ta có thể không đủ can đảm để chết cho đồng loại khác, nhưng chí ít, chúng ta không thể làm ngơ trước nỗi đau của đồng loại. Trong ý nghĩa sinh tồn - liên tồn đó, người trong vùng bão và người ngoài vùng bão đều có những liên hệ khắn khít, bởi:
“từ trong vô thủy bấy chầy,
cõi sinh đã sẵn bóng hình tử vong…”.
2.
Tháng 9 cuối Hạ, tin buồn nhiều hơn vui, nỗi hân hoan của người này bỗng nhiên là niềm đau của kẻ khác. Hoặc, hạnh phúc của mình chợt làm thành điều bất hạnh cho những người chung quanh, biết đâu! Bởi:
“chỉ có bạn ta mới gần ta,
gần ta nên trót đậm đà tương vong…”
3.
Tháng 9, ngày sót lại đang bám víu chút hương Hạ bằng những tia nắng chói và tiết trời oi ả. Ở đây dù giữa mùa nhưng đã vắng những tiếng ve rân rang và sắc phượng đỏ au của một thời cắp sách tan, tựu trường. Giữa cái Không lấp đầy làm sao cất giữ được chút Có của ký ức ngân nga dù đã vàng phai, bởi:
“từ khoảnh khắc ta cùng em,
cho yêu thương đó trầm luân kiếp người…”
4.
Tháng 9 tiễn mùa Hạ đi, cảm giác không còn nói ra được những điều tân toan. Tếng nói bây giờ khi cất lên đã mang sẵn mầm mống gây thương đau, nếu, không phải cho kẻ khác, thì lại cho chính mình, bởi:
“tiếng của người đào sâu tầng mộ địa,
chôn sống ta dưới vũng máu giận hờn…”
5.
Tháng 9 mùa Hạ không ở lại, mùa Hạ đi theo lẽ tự nhiên của đất, trời… Tháng 9 nhắc mình nỗi nhớ, Người đã từng đến đây và đã ra đi nhẹ như mây, bởi bất chợt nhận ra
“làm sao để giữ yêu thương lại,
lúc nhìn quanh chợt hoang vắng bóng Người…”
Mặc cốc 06/09/2008