"Tiếng của người đào sâu tầng mộ địa
chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn"
Giữa khoảnh khắc yên lặng của đêm, ngồi bên bàn phím lọc cọc mấy đoạn rời. Chỉ có tiếng của từng con chữ hăm hở và nhịp tim tôi đang thở. Đã nhiều đêm không ngủ lại giấc thường, nên cứ nửa khuya đã mở trắng mắt, loay hoay mà nhờ vậy có đủ thời gian để lên khuôn ba số báo liên tiếp cho tháng này.
Bạn bè yêu mến Hoa Đàm nhiều bận thắc mắc hỏi, báo tuần mà một tháng sao chỉ cho ra ba số. Hẳn nhiên câu trả lời là vì mình muốn để dành lại một tuần trong tháng để "thở".
Trong đời sống dù thật ngắn ngủi, "thở" là yếu tố cần thiết và quan trọng để gìn giữ mình hiện diện như một thực thể. Và trong môi trường thông tin đa nguyên hiện nay, tìm ra cho mình một không gian trong lành để "thở" lại là điều đáng quan tâm hơn nữa. Tôi chọn Hoa Đàm như chính "hơi thở" của mình, và như vậy tôi càng ý thức về "hơi thở" của nó sẽ đem lại sự dễ chịu cho mọi người chung quanh? Một khi chưa nghĩ đến điều này, tôi tin mình sẽ đánh mất "hơi thở" của tự thân khi tình nguyện khoác lên mình vai trò của người làm truyền thông, dù với tầm vóc hay điều kiện nào đang có. Mỗi con chữ đều mang theo nó một phần hồn sinh động, như người. Và những âm ngữ địa phủ, tự nó sẽ xung lên một luồng tử khí. Nhưng biến thiên theo từng thời đại văn minh, bất kỳ nền văn hoá nào của mỗi dân tộc trên quả địa cầu đều luôn khao khát sự sống và tồn tại.
Đại đa số bộ phận con người đều cần "thở" trong một bầu không khí trong lành. Song từ bản năng tự vệ, mỗi chúng ta tranh dấu quyền sống còn thường ích kỷ, trong khi "hít thở" đã cùng lúc "thải" ra khá nhiều những chất bả, vốn tạo thêm bề dày ô nhiễm cho môi trường, nó góp phần gọt mòn sự sống của chính chúng ta và, xa hơn tắt nghẽn dòng sinh mệnh huyết thống.
Mỗi ngày nhân lên, cộng vào những lần đọc, nghe, nhìn và thu thập những bài thông cáo, thông bạch, thông tư; những ca thán trên diễn đàn; hoặc những lời bàn trên email, lúc chuyện vãng..., dù được nhân danh cho bất kỳ quan điểm, lập trường, chính nghĩa hay kể cả những điều được mệnh danh như là chân lý thì, sự thật chân lý chỉ là sản phẩm không thuộc về sở quyền của riêng ai hay của một phe, hội nào.
Ngay lúc này, trong hoàn cảnh của chúng ta, mỗi âm ngữ của chữ là những hình tượng mang sự chết đi vào đời sống. Kỹ nghệ truyền thông, kỹ thuật làm tin, như một thứ tôn giáo thái quá cám dỗ đức tin con người bằng những xảo thuật thời trung cổ, lắm lúc trở nên một phương tiện làm cho con người "khiếp sợ". Rồi đâm ra sợ hãi lẫn nhau.
Bây giờ, mỗi hơi thở nghe nặng dưới từng con chữ, những con chữ đã bị tước đoạt phần hồn! Và mỗi ngày chúng ta đều ca ngợi vẻ đẹp của sự tự do, nhưng đó là ảo thị của tự do trong lưu đày!
Giữa khoảnh khắc yên lặng của đêm, chỉ có tiếng tôi đang thở, và nghe đau theo từng con chữ!
....
Căn nhà không xoay về hướng mặt trời, mỗi buổi sáng nắng hắt ngang bờ tường, và đẹp lộng lẫy trên những táng lá xanh thưa.
Từ giữa đêm tôi đã ngồi ở bàn viết, cho đến lúc nắng lên, để được thấy những tia sáng đầu ngày. Tôi mong làm sao có thể trải rộng từng con chữ ra sân, hong ấm trong nắng, nhỡ khi từng mùa gió lên, sẽ lùa theo những con chữ đến với bạn và như vậy, những con chữ vẫn còn giữ nguyên chút hương tinh thuần ngày mới.
Mặc Cốc ngày 17 tháng 3, 2009
chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn"
Giữa khoảnh khắc yên lặng của đêm, ngồi bên bàn phím lọc cọc mấy đoạn rời. Chỉ có tiếng của từng con chữ hăm hở và nhịp tim tôi đang thở. Đã nhiều đêm không ngủ lại giấc thường, nên cứ nửa khuya đã mở trắng mắt, loay hoay mà nhờ vậy có đủ thời gian để lên khuôn ba số báo liên tiếp cho tháng này.
Bạn bè yêu mến Hoa Đàm nhiều bận thắc mắc hỏi, báo tuần mà một tháng sao chỉ cho ra ba số. Hẳn nhiên câu trả lời là vì mình muốn để dành lại một tuần trong tháng để "thở".
Trong đời sống dù thật ngắn ngủi, "thở" là yếu tố cần thiết và quan trọng để gìn giữ mình hiện diện như một thực thể. Và trong môi trường thông tin đa nguyên hiện nay, tìm ra cho mình một không gian trong lành để "thở" lại là điều đáng quan tâm hơn nữa. Tôi chọn Hoa Đàm như chính "hơi thở" của mình, và như vậy tôi càng ý thức về "hơi thở" của nó sẽ đem lại sự dễ chịu cho mọi người chung quanh? Một khi chưa nghĩ đến điều này, tôi tin mình sẽ đánh mất "hơi thở" của tự thân khi tình nguyện khoác lên mình vai trò của người làm truyền thông, dù với tầm vóc hay điều kiện nào đang có. Mỗi con chữ đều mang theo nó một phần hồn sinh động, như người. Và những âm ngữ địa phủ, tự nó sẽ xung lên một luồng tử khí. Nhưng biến thiên theo từng thời đại văn minh, bất kỳ nền văn hoá nào của mỗi dân tộc trên quả địa cầu đều luôn khao khát sự sống và tồn tại.
Đại đa số bộ phận con người đều cần "thở" trong một bầu không khí trong lành. Song từ bản năng tự vệ, mỗi chúng ta tranh dấu quyền sống còn thường ích kỷ, trong khi "hít thở" đã cùng lúc "thải" ra khá nhiều những chất bả, vốn tạo thêm bề dày ô nhiễm cho môi trường, nó góp phần gọt mòn sự sống của chính chúng ta và, xa hơn tắt nghẽn dòng sinh mệnh huyết thống.
Mỗi ngày nhân lên, cộng vào những lần đọc, nghe, nhìn và thu thập những bài thông cáo, thông bạch, thông tư; những ca thán trên diễn đàn; hoặc những lời bàn trên email, lúc chuyện vãng..., dù được nhân danh cho bất kỳ quan điểm, lập trường, chính nghĩa hay kể cả những điều được mệnh danh như là chân lý thì, sự thật chân lý chỉ là sản phẩm không thuộc về sở quyền của riêng ai hay của một phe, hội nào.
Ngay lúc này, trong hoàn cảnh của chúng ta, mỗi âm ngữ của chữ là những hình tượng mang sự chết đi vào đời sống. Kỹ nghệ truyền thông, kỹ thuật làm tin, như một thứ tôn giáo thái quá cám dỗ đức tin con người bằng những xảo thuật thời trung cổ, lắm lúc trở nên một phương tiện làm cho con người "khiếp sợ". Rồi đâm ra sợ hãi lẫn nhau.
Bây giờ, mỗi hơi thở nghe nặng dưới từng con chữ, những con chữ đã bị tước đoạt phần hồn! Và mỗi ngày chúng ta đều ca ngợi vẻ đẹp của sự tự do, nhưng đó là ảo thị của tự do trong lưu đày!
Giữa khoảnh khắc yên lặng của đêm, chỉ có tiếng tôi đang thở, và nghe đau theo từng con chữ!
....
Căn nhà không xoay về hướng mặt trời, mỗi buổi sáng nắng hắt ngang bờ tường, và đẹp lộng lẫy trên những táng lá xanh thưa.
Từ giữa đêm tôi đã ngồi ở bàn viết, cho đến lúc nắng lên, để được thấy những tia sáng đầu ngày. Tôi mong làm sao có thể trải rộng từng con chữ ra sân, hong ấm trong nắng, nhỡ khi từng mùa gió lên, sẽ lùa theo những con chữ đến với bạn và như vậy, những con chữ vẫn còn giữ nguyên chút hương tinh thuần ngày mới.
Mặc Cốc ngày 17 tháng 3, 2009