Gởi Uyên Nguyên
Đường về khuya quá em ơi
chỉ vài con lộ đêm lơi vội tàn
mà sao bỗng thấy gian nan
dường như xa quá cả ngàn lối đi
Lối thì xa hẳn xuân thì
lối còn mấy ngỏ tại vì mình say
bước đi cao thấp guộc gầy
bước nào em hỡi vũng lầy đời anh
Giữa trời đêm giọt lệ đành
vội vàng rơi xuống trên nhành chia ly
đèn khuya anh cũng tư nghì
cho nên chẳng nói được gì với nhau
Anh về phòng vắng canh thâu
để nghe say tỉnh trên lầu nguyệt hoa
đêm, anh có chút nhạt nhòa
bởi là thế giới mù lòa tiễn anh
Ngô Văn Quy