Một bài lâu rồi của Anh Quy: Trí óc vân du trên từng hơi thở... (4)

Gởi Phong, Luân, và Uyên Nguyên ...

Khuya của đêm thứ Tư, trung tuần tháng Tám, tôi và Uyên Nguyên rời cái quán ở đầu con dốc của "thị trấn giữa đàng" lái xe đi khi đất trời quận Cam vẫn ôm trọn cái oi bức của một mùa ở muộn. Chiếc xe Jeep mui trần của Uyên Nguyên lướt đi vừa đủ để cho tôi đón nhận chút gió mùa còn sót lại. Chúng tôi đang trên đường về "Quán Tre" theo lời gọi của Phong, bởi vì theo lời Phong nói "Quán vắng khuya nay đời bỏ trống, có ai về chia sẻ nỗi niềm riêng..."

Tôi cũng không quên nhắc Uyên Nguyên ghé sang tòa soạn của tuần báo Việt Star để mong gặp lại Luân, người bạn trẻ, chủ nhiệm của tờ tuần báo vừa xuất hiện gần đây và đang được cộng đồng tị nạn Việt Nam đón nhận nồng hậu bởi sự trung thực với một lề lối riêng, rất gần với đời sống của những kẻ tha hương. Chúng tôi rủ Luân cùng về "Quán Tre" để gặp Phong...

Tại đây, giữa rừng tre uống cong che nghiêng đầy thơ mộng với những ngọn nến lập lòe tình tự mang chút dị thừa huyền hoặc, chúng tôi đốt thuốc lá mời nhau qua ly rượu đỏ màu hổ phách. Xa hơn vào bên trong góc quán, chiếc dương cầm được đặt khéo như một điểm tô cho thêm đậm nét trang nhã đầy thi vị của cái Quán ở cuối đường này.

Uyên Nguyên dạo phiếm dương cầm và Luân để mấy ngón tay nhảy múa điêu luyện trên từng âm giai của chiếc guitar. Anh hát nho nhỏ một nhạc khúc tiền chiến... Tiếng hát dẫn đưa chúng tôi trở về với những hoa niên mơ hồ vời xa nhung nhớ. Tôi lênh đênh theo từng lời ca, âm điệu để hồn bập bềnh trôi cùng ký ức ở con đường tan học một buổi nào hoa gấm. Tôi đang hình dung về một mùa phượng thắm với hàng dậu thưa có đôi mắt thơ ngây với bờ tóc dài huyền thoại của cô hàng xóm. Tiếng hát của Luân ngưng lại đã kéo tôi về với quán vắng khi đêm về sáng như lúc này. Phiếm nhạc trên tay anh lẫn hòa với cung giai của Uyên Nguyên còn kéo dài chút nuối tiếc và ngừng lại ở một nốt La dài cao vút... "thôi mình tiễn đời qua đáy cốc, một tối này riêng, kẻo muộn màng..."

Chúng tôi chia tay khi vầng trăng khuyết đã ngã về sau hàng cao ốc. Tôi ngồi trên băng ghế xe ngã người hít hơi thở dài ngước nhìn trời cao để cảm ơn đời cho tôi thêm một ngày nữa với thương yêu, cảm ơn các người bạn trẻ đã sẻ chia ngọn suối tình quê hương bằng ngôn ngữ Mẹ ở một đêm tuyệt vời. Cảm ơn đêm đang tiễn tôi về với căn phòng nhỏ vắng canh thâu để được đốt nến phúng điếu mình bằng bài thơi buồn trăn trở...

Ngô Văn Quy
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine