"Vạt áo chưa cài" của Ngô Văn Quy


Ta bước vào thế giới chữ nghĩa của Ngô Văn Quy, người thủy thủ cuối đời phiêu bạt với những từ ngữ đầy phật lý để ngỡ rằng vườn thơ lãng đãng của anh nhuốm mùi thiền vị.

Đâu hẳn vậy, bởi bên cạnh những trang kinh, chuông mõ, hậu liêu, hương nến, vẫn bày biện đủ chiếu giường, chăn gối, lưng ong, tay ngà.

Có điều rất rõ, khi biết được nghĩa vô thường hư huyễn nhân duyên, Ngô Văn Quy vẫn xốc xáo trong đam mê, cõi mộng, vẫn hết mình vấn vít với áo lụa, tóc huyền, ngực hồng môi thắm.

Người thơ nầy sống, thở và làm thơ bằng vốn liếng tâm linh với phần đời thế tục sẵn có của mình và chẳng hề hó hé chủ tâm sử dụng cốt cách thiền thi. Anh vẫn cứ đằm đằm hay sôi nổi với cái “bây giờ” và “nơi đây” giữa thế gian muôn mặt, giữa mọi giao tiếp đương nhiên, đương tại, với người tình và chư tăng, giữa bằng hữu và đàn em, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa ngày ồn và đêm lặng. Nơi này anh tâm thành với lời kinh nguyện, đài sen, nhang trầm, nhưng ở chốn khác vẫn cứ tà tà với men rượu cay, mắt môi hương phấn. Anh cứ lững thững dấn thân ngất ngư trong khổ đau và hạnh phúc. Thế là đủ, đủ để anh nhả ra những giòng thơ tơ tằm, trổ những ý thơ hoa trái.

Thử nhớ về gã cùng tử trong kinh Thánh hay trong kinh Pháp Hoa, sau những tháng năm dài phiêu bạt lãng du, đã lầm lũi trở về với cội nguồn chân thật của mình, để thấy một Ngô Văn Quy khác hơn. Lúc nào cũng vừa chân bước tới, mắt ngoái lui trong thể thái song hành và bởi thế anh như người nhị trùng nhân cách, một nửa lãng tử phiêu bồng, một nửa tầm qui “bản lai diện mục”. Phải chăng trong phút giây nghịch lý tương hòa ấy, cũng chính là lúc anh gặp lại chính anh, hội ngộ với tự tánh? Cứ nghĩ “Vạt Áo Chưa Cài” là lời sẻ chia của một mảnh đời chưa trọn, như lời tình tự dở dang vào thời khắc hoan hỉ để gặp lại một Ngô Văn Quy ở mọi ngã đường nhân thế nổi trôi mà anh chấp nhận như thú đau thương tuyệt vời.

Có lẽ ta khỏi phải tội nghiệp cho cảnh đời hay nội tâm dằn xốc của người làm thơ. Anh đang ở nơi cõi riêng chung, cõi giàu sang bát ngát ngữ ngôn, cõi tịnh lạc trong veo giữa bùn sen lầy lội, cõi vô thủy vô chung giữa cuộc đời hữu hạn, cõi nhất tâm trong mâu thuẫn rối bời. Chắc hẳn người thơ Ngô Văn Quy đang sống và sẽ chết thong dong với nụ cười an lạc trú sở ta bà cát bụi thiết tha nầy.

Khi nhà thơ bước giữa lau lách cuộc đời để viết về nụ cười và nước mắt, nắng vui và mưa buồn, tấm nâu sòng đạo hạnh cũng như “vai trần em quá lạnh” hoặc giày cỏ thiền sư và gót hài cung nữ, âu người thơ đang nói những lời pháp thoại về lẽ đời trụ hoại tương sinh. Thơ Ngô Văn Quy, ở mặt nầy, là những pháp thoại khi dàn trải tâm lành của mình.

Trong thế giới thơ nửa huyền hoặc, nửa phiêu du trú xả, nơi kia vương vương chướng lụy, nơi nầy vượt thoát tới bến bờ giác ngộ, giòng thơ Ngô Văn Quy đoán chắc chẳng phải là trò dụng ngôn vờn vẽ. Chữ nghĩa đó tự nhiên như hơi thở, như khí trời vờn quanh anh giữa chốn thiền am, nơi mà anh vãng lai, ngụ tựu gần hết đời mình. Cái tâm cảnh lấp lóa sáng rỡ trong thơ anh là sự hòa trộn nhuần nhuyễn giữa đạo đế và tục đế, và được giải bày thanh thỏa dễ dàng trong thi tứ.

Làm thơ, Ngô Văn Quy như một lữ khách, dù bôn ba tất bật, vẫn hoài mong được dừng chân trên lộ trình tìm về tịnh mặc, vẫn mong ngồi lại bên những quán đời, rũ bỏ mọi tân toan hệ lụy để nhấp chén trà an tại. Cái tâm Ngô Văn Quy đáng quí và thơ anh đẹp ở điểm nầy.

UYÊN NGUYÊN


.....................................

Ngây ngô trở về

Chắp tay tôi xá
đất trời
Thôi mà oan nghiệt
nửa đời khiêng mang
cho tôi
ngừng gánh giữa đàng
nhìn mông lung thấy
địa đàng cõi mô
một hai rồi cũng hư vô
Ừ, ngoài hiên nắng
tư vô đất trời
Bên đây tôi đứng rã rời
chiều hôm
rồi cũng
thở hơi cuối cùng



Cũng đành

Mong em
nhận lấy tốt lành
để riêng tôi nhận
những đành đoạn đau
Từ vô lượng
đến nghìn sau
nghiệp gieo
trao trả
qua cầu tử sinh.

Ngô Văn Quy
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine