Thằng Sơn ốm thấy rõ, từ ngày lập gia đình! Được cái, gia đình nó hạnh phúc!
...
Buổi tối ba thằng tôi Tâm - Sơn - Triết rủ nhau ra ngồi ở một quán cốc quen thuộc, trước khi thằng Tâm chuẩn bị trở về xứ xa. Cứ những câu chuyện đã cũ / mới, chuyện mới chen lẫn trong chuyện cũ, nói hoài e không hết! Cuộc đời là những chấm phá lửng lơ, chờ cho lần chấm dấu cuối cùng.
Hề! chẳng là Luân Hoán từng nói: “Mỗi người mang mặt nạ riêng, vô tình nhìn rõ đâm phiền lòng nhau”.
Người đọc mang tâm trạng gì? Riêng tôi thấy thật dễ thương!
Trần gian ơi... đâu cần ai hiểu mình
1.
Có đôi lúc buồn ngoài ý muốn
chuyện khổ đau chẳng chừa ai đâu!
ngồi quanh dăm đứa bạn cũ, mới
sầu tôi cổ tích đã lên men
Biết bao bận buồn không chịu nỗi
là những lần lòng vẫn chưa quen
đêm chèo queo mở trừng trắng mắt
sầu tôi là một khoảnh tối đen
2.
Bởi từng hiểu lúc buồn không thể khóc
là từ khi nước mắt khô dòng
đã lỡ vận vào cuộc tồn vong
cho sầu lên đỉnh tội tình tôi... điên
tôi điên, mong tỉnh một lần
nghe trần gian thế sinh linh rộn ràng
tội tôi mang nặng quan san
sầu tôi đèo cái tỉnh, mê - đi, về…
3.
Ừ, có lúc buồn thật đã!
sáng mai dậy cười với mặt trời
sầu tôi dấu theo ngày đã khuất
như bóng tôi tụt, hút sau lưng
Ừ, chợt hiểu đôi khi buồn cũng đúng
trần gian ơi đâu cần ai hiểu mình!
cười cho đủ tròn ngày nắng xế
mong người thương chờ tận phút tiễn nhau.
Uyên Nguyên
...
Buổi tối ba thằng tôi Tâm - Sơn - Triết rủ nhau ra ngồi ở một quán cốc quen thuộc, trước khi thằng Tâm chuẩn bị trở về xứ xa. Cứ những câu chuyện đã cũ / mới, chuyện mới chen lẫn trong chuyện cũ, nói hoài e không hết! Cuộc đời là những chấm phá lửng lơ, chờ cho lần chấm dấu cuối cùng.
Hề! chẳng là Luân Hoán từng nói: “Mỗi người mang mặt nạ riêng, vô tình nhìn rõ đâm phiền lòng nhau”.
Người đọc mang tâm trạng gì? Riêng tôi thấy thật dễ thương!
Trần gian ơi... đâu cần ai hiểu mình
1.
Có đôi lúc buồn ngoài ý muốn
chuyện khổ đau chẳng chừa ai đâu!
ngồi quanh dăm đứa bạn cũ, mới
sầu tôi cổ tích đã lên men
Biết bao bận buồn không chịu nỗi
là những lần lòng vẫn chưa quen
đêm chèo queo mở trừng trắng mắt
sầu tôi là một khoảnh tối đen
2.
Bởi từng hiểu lúc buồn không thể khóc
là từ khi nước mắt khô dòng
đã lỡ vận vào cuộc tồn vong
cho sầu lên đỉnh tội tình tôi... điên
tôi điên, mong tỉnh một lần
nghe trần gian thế sinh linh rộn ràng
tội tôi mang nặng quan san
sầu tôi đèo cái tỉnh, mê - đi, về…
3.
Ừ, có lúc buồn thật đã!
sáng mai dậy cười với mặt trời
sầu tôi dấu theo ngày đã khuất
như bóng tôi tụt, hút sau lưng
Ừ, chợt hiểu đôi khi buồn cũng đúng
trần gian ơi đâu cần ai hiểu mình!
cười cho đủ tròn ngày nắng xế
mong người thương chờ tận phút tiễn nhau.
Uyên Nguyên