Cuối năm ngồi tính sổ đời...

Mùa Xuân, thương về các bạn tôi nhắc, nhớ và những ai "tưởng rằng đã quên" trong bài viết này..."

“Các cô các cậu đã suy nghĩ kỹ chưa mà nhờ tôi thuyết trình đề tài này?”

Tôi hỏi NH, hắn không trả lời mà chỉ cười.

Tôi hỏi tiếp: “Thế không sợ tôi dạy hư các cô các cậu à?”

Hắn lại cười, rồi nói: “Anh open mind hơn”

Tôi chẳng hiểu, và biết hắn muốn ám chỉ mình “open mind” hơn ai, lại nữa tôi cũng chưa bao giờ hiểu một cách tường tận về ý nghĩa của từ ngữ này. Như thế nào gọi là “open mind”? Phải chăng hắn cho là suy nghĩ của tôi dễ dãi hơn người nào đó. Kỳ thật tôi khó hơn nhiều chứ không như hắn nghĩ. Giá hắn đừng nói bằng ngôn ngữ ấy, mà nói mộc mạc với vốn liếng quê hương, giữa khung cảnh Tết xa nhà, chắc là tôi sẽ vui hơn nhiều. Ừ, thà là hắn nói: “anh chịu chơi hơn!!!”

Tôi biết tôi khó, trong đó có cái (khó ưa), hiểu theo nghĩa nào cũng đúng. Cho nên tôi mang tiếng là hay “chê” người khác. Có khi còn “chê thậm tệ” như có lần chị QN nói với tôi. Tôi cười và nói với chị rằng: “Chị thấy xưa nay em có bao giờ khen ai chưa, bản thân mình còn chê mình thì mình khen ai!?”. Chị cười, hiểu hay không thì tôi cũng lại chẳng biết. Chỉ biết là chị cười một cách thích thú.

Rồi có lúc QH nói với tôi, cuộc đời của chú sau này sẽ rất cô đơn. Tôi gật gù công nhận: “Chú nói vậy tui thấy cô đơn thiệt!”. Hắn nói cũng có lý, tôi hay hơn thua với người, mà chẳng bao giờ chịu thua. Tôi cũng thấy hắn nói đúng, bởi tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện này, là chuyện tôi sẽ được hay sẽ thua.

Bạn bè mình nhiều lúc thấy mình “quái chiêu”, khác lạ. Lắm lúc muốn lại gần, mà cũng lắm lúc muốn xa. Xa và gần, bạn vẫn là bạn. Còn như có lúc mình bị bạn mắng chửi thậm tệ như HC, tôi cũng không buồn, lại càng không giận. Nếu có dịp gặp hắn, tôi sẽ hỏi: “Thế chú bỏ việc hay chú bỏ tôi?”, tôi tin là hắn có câu trả lời, như thế nào cũng được, miễn là hắn thấy vừa vặn lòng hắn.

Cuối năm ngồi tính sổ đời, quanh quẩn quẩn quanh cũng chỉ mấy chuyện lên xuống buồn vui kiếp người, sự thể cứ lập đi lập lại trong chừng giữa mấy người bạn, với dăm ba đứa em như DN, DP, BT, HT... Có đứa nghịch ngợm, có đứa ù lì, có đứa khinh khỉnh, ngổ ngáo; có đứa ham chơi, cầu an... Đứa nào cũng là em, tôi chơi thân với chúng để thấy mình cũng có đủ những đức tính ấy.

Ngây ngô như thư sinh NT cũng có người rầy, quở. Xông sáo như QDT cũng không còn chỗ thích hợp với lòng mà xả thân đóng góp sức mình. Ba đời cháu chít của bậc hữu công cũng tội mang tội vạ như anh chị LĐD. Cuộc đời oái ăm ở chỗ đó! Khi thì bay bỗng lên cao, khi thì té nhào xuống đất. Người đời thương ghét, tâng bốc mình chưa phải là vì mình “đáng ghét”, “đáng thương”; hoặc giả mình “tài”, “giỏi” hơn ai. Trong sự thương ghét, tán tụng, bao giờ cũng có những lý do rất nhiều khi, là “cái cớ” để tỏ bày thương ghét, tán tụng cái “bản ngã” của chính mình…!?

Thằng MH chiều nay gọi cell không được, tôi cúp để ngủ một giấc cho ngon sau nhiều ngày lo toan công việc, nếu có thể ngủ luôn một đời cũng tốt. Có điều đâu dễ, trời chưa kịp tối, hai mắt đã sáng để trở lại văn phòng. Hắn gọi không được, hậm hực vô cớ để lại lời nhắn: “Chơi một mình đi!!!”. Đến khi tôi gọi lại, hắn nói “không có chuyện gì, gọi anh thử xem sao?”. Há là hắn không nghe, thấy tôi đôi ngày, là cứ tưởng tôi đã chết tiệt không bằng?

Chị NT cũng vậy, cứ đôi ba ngày lại réo, bảo: “thấy em im lặng quá!”. Quả là lạ lùng không thể tưởng, thiên hạ sao cứ mong tôi phải ồn ào. Còn như im lặng được, đâu có gì xấu… Thôi để cho tôi yên độ, hoặc cách... vài ngày!!!

Nhân hôm nay đọc bài anh VP từ quê nhà gởi sang như một món quà Tết gởi nhau chao ôi là quý, thế mới nói Xuân đâu bao giờ không đi không đến. Trong vô thỉ vô chung “mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai”, thì làm gì có mùa Xuân trong một thời khắc. Trong tuyệt tận, giữa cõi tuyệt cùng, lung linh một đóa mai vàng tuyệt trù…

Cuối năm nằm nghe nàng Xuân đang bước nhẹ lên thềm, hôn lên cuộc đời thêm một vết Xuân tươi. Ngồi đếm lên đếm xuống thấy nợ vay nhân gian còn đầy, tôi trả đời tôi lại không thần thánh nào nhận cho hết. Thôi thì tôi sống đến sang năm rồi hẳn hay.

Đợi Nàng Xuân đang đến cửa Giao Thừa, tôi nhất định sẽ ôm hôn thật nồng nàn…

Anaheim, CA. 2006
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine