1.
Mỗi buổi sáng khi ngồi vào bàn làm việc, tôi kéo toang mành cửa hướng ra phía ban-công, từ chỗ ngồi có thể thấy được một khoảng không gian rộng rãi và yên tĩnh của khu vườn.
Buổi sáng đầu ngày với tiết Xuân vừa đến, nhưng trên bãi cỏ xanh rì dựng lên một cội cây già còn giữa mùa thay lá. Những cành, chiếc khẳng khiu hình chân nhện, đính lên dăm mẫu lá vàng khô rệu rả. Hình ảnh của sự chết giữa mùa Xuân!
Dầu sao với hình ảnh trái nghịch, màu xanh của cỏ và vàng khô của lá luôn hiện hữu trong cùng một thời khắc, đời sống vẫn nổi trôi theo từng cuộc hồi sinh. Ở đó sự chết tưởng chỉ là điểm dừng, cuối nhưng, sẽ là khởi đầu biết đâu sau lần hóa thân…Đời sống bây giờ là sự tự nguyện có mặt, trả vay và chết đi trong từng sát na để mong tìm lại ý nghĩa tuyệt diệu của thân phận con người dù rất mong manh.
2.
Trên chiếc dương cầm đặt ở góc nhà, mấy cành đào gầy guộc vừa hai hôm trước trụi trơ, hôm nay đã trổ lên vài đóa hoa tươi rói là hình ảnh sự sống hiện hữu lung linh trên những chằng, chéo cây cành khô khốc. Nỗi đau được dựng lên từ những tham vọng lụa là và niềm hạnh phúc có khi bất chợt giản dị như những sớm mai thức dậy, ngồi nhấp ngụm trà ấm và thả từng hơi thở vào cuộc hóa thân.
3.
Buổi sáng nay thức dậy nương theo sương khói trà ba nghìn thế giới hiện ra thu vào một hơi thở… hóa thân.
Mặc cốc, mùa Xuân 2009
Mỗi buổi sáng khi ngồi vào bàn làm việc, tôi kéo toang mành cửa hướng ra phía ban-công, từ chỗ ngồi có thể thấy được một khoảng không gian rộng rãi và yên tĩnh của khu vườn.
Buổi sáng đầu ngày với tiết Xuân vừa đến, nhưng trên bãi cỏ xanh rì dựng lên một cội cây già còn giữa mùa thay lá. Những cành, chiếc khẳng khiu hình chân nhện, đính lên dăm mẫu lá vàng khô rệu rả. Hình ảnh của sự chết giữa mùa Xuân!
Dầu sao với hình ảnh trái nghịch, màu xanh của cỏ và vàng khô của lá luôn hiện hữu trong cùng một thời khắc, đời sống vẫn nổi trôi theo từng cuộc hồi sinh. Ở đó sự chết tưởng chỉ là điểm dừng, cuối nhưng, sẽ là khởi đầu biết đâu sau lần hóa thân…Đời sống bây giờ là sự tự nguyện có mặt, trả vay và chết đi trong từng sát na để mong tìm lại ý nghĩa tuyệt diệu của thân phận con người dù rất mong manh.
2.
Trên chiếc dương cầm đặt ở góc nhà, mấy cành đào gầy guộc vừa hai hôm trước trụi trơ, hôm nay đã trổ lên vài đóa hoa tươi rói là hình ảnh sự sống hiện hữu lung linh trên những chằng, chéo cây cành khô khốc. Nỗi đau được dựng lên từ những tham vọng lụa là và niềm hạnh phúc có khi bất chợt giản dị như những sớm mai thức dậy, ngồi nhấp ngụm trà ấm và thả từng hơi thở vào cuộc hóa thân.
3.
Buổi sáng nay thức dậy nương theo sương khói trà ba nghìn thế giới hiện ra thu vào một hơi thở… hóa thân.
Mặc cốc, mùa Xuân 2009