Thương nhớ về một nơi xa…
1.
Cali vào những ngày mưa dầm, đầu buổi chiều trời đã tối sẩm. Có những ngày như thế, sung sướng mượn cớ từ chối với chính mình mọi cuộc vui bên ngoài, để nằm nhà nghe mưa rỉ rả, là điều thật thú vị! Song, đòi hỏi một sự chịu đựng dị thường. Bởi lúc đưa tay hứng từng giọt mưa rơi bên hiên nhà, là đang hứng lấy những nổi buồn bỗng nhiên kéo xệt mình trôi ngược về một phương trời nhung nhớ, xa… Ở đó trắng cả tuyết!
2.
Cali chiều chưa kịp xuống thấp đã tối, bóng tối mênh mông đồng lõa những hạt mưa bay tấp táp đẩy mình đi mãi miết trên vạn nỗi sầu man man, nhưng bóng tối vẫn không đủ sức xóa mờ đi một vùng ký ức căm căm lạnh. Một vùng trắng tuyết!
3.
Ngày mai nắng có lên, vùng tuyết xưa sẽ tan, thời gian rồi cũng xóa nhạt những nụ cười và nước mắt của những lần hạnh phúc lũy thừa khổ đau. Cứ như thế ngày tháng là những lần lập lại mối duyên trùng trùng của con người để thay nhau chia bổ, hứng chịu mọi tân toan hệ lụy mà sự gắn bó đâu ngờ ở một kiếp nào không hay, nhưng vẫn là điều có thật. Ở đó mình mường tượng ra một vùng thênh thang trắng toác. Một cõi lạnh căm căm hắc lên da những lượng gió rát. Một khoảng mênh mông mặt hồ xám ngắt chiều là đà mờ hơi sương. Ở đó một vùng loanh quoanh con đường nhựa trơn ướt rong rủi chạy mãi không gặp điểm dừng lại. Ở đó, trong nỗi nhớ đọng lại, chỉ còn tuyết, trắng, và lòng buốt giá!
4.
Cali chiều nay mưa từng chập, dự báo hứa hẹn những ngày mưa còn đuổi theo nhau đến hết cuối tuần. Đang khi vói tay hứng lấy vài giọt trôi theo mái hiên nhà, chợt đã thấy hiện ra ngập lòng bao nỗi nhớ mong, gờn gợn mà đủ làm lòng rấm rức.
Chiều nay, nỗi nào, rân ran trong tiếng mưa, mơ hồ từ cõi mình quạnh quẽ đến một vùng bao la tuyết trắng, có khác gì không trong nỗi nhớ nghìn trùng.
1.
Cali vào những ngày mưa dầm, đầu buổi chiều trời đã tối sẩm. Có những ngày như thế, sung sướng mượn cớ từ chối với chính mình mọi cuộc vui bên ngoài, để nằm nhà nghe mưa rỉ rả, là điều thật thú vị! Song, đòi hỏi một sự chịu đựng dị thường. Bởi lúc đưa tay hứng từng giọt mưa rơi bên hiên nhà, là đang hứng lấy những nổi buồn bỗng nhiên kéo xệt mình trôi ngược về một phương trời nhung nhớ, xa… Ở đó trắng cả tuyết!
2.
Cali chiều chưa kịp xuống thấp đã tối, bóng tối mênh mông đồng lõa những hạt mưa bay tấp táp đẩy mình đi mãi miết trên vạn nỗi sầu man man, nhưng bóng tối vẫn không đủ sức xóa mờ đi một vùng ký ức căm căm lạnh. Một vùng trắng tuyết!
3.
Ngày mai nắng có lên, vùng tuyết xưa sẽ tan, thời gian rồi cũng xóa nhạt những nụ cười và nước mắt của những lần hạnh phúc lũy thừa khổ đau. Cứ như thế ngày tháng là những lần lập lại mối duyên trùng trùng của con người để thay nhau chia bổ, hứng chịu mọi tân toan hệ lụy mà sự gắn bó đâu ngờ ở một kiếp nào không hay, nhưng vẫn là điều có thật. Ở đó mình mường tượng ra một vùng thênh thang trắng toác. Một cõi lạnh căm căm hắc lên da những lượng gió rát. Một khoảng mênh mông mặt hồ xám ngắt chiều là đà mờ hơi sương. Ở đó một vùng loanh quoanh con đường nhựa trơn ướt rong rủi chạy mãi không gặp điểm dừng lại. Ở đó, trong nỗi nhớ đọng lại, chỉ còn tuyết, trắng, và lòng buốt giá!
4.
Cali chiều nay mưa từng chập, dự báo hứa hẹn những ngày mưa còn đuổi theo nhau đến hết cuối tuần. Đang khi vói tay hứng lấy vài giọt trôi theo mái hiên nhà, chợt đã thấy hiện ra ngập lòng bao nỗi nhớ mong, gờn gợn mà đủ làm lòng rấm rức.
Chiều nay, nỗi nào, rân ran trong tiếng mưa, mơ hồ từ cõi mình quạnh quẽ đến một vùng bao la tuyết trắng, có khác gì không trong nỗi nhớ nghìn trùng.