Gởi về đâu... nỗi nhớ muôn trùng
nghe thương nốt lặng giữa lồng tay
Tôi đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly…
Chia ly không hẳn là chết vì cuộc sống vẫn có những lần chết nhỏ nhặt, những lần chết tạm bợ. Những cái chết như vậy để hàm dưỡng cho một cái chết vĩ đại sau cùng.
Tôi đang nghĩ đến em, những điều thuộc về em là những gì luôn ngoài tầm tôi. Từ nỗi nhớ hiện hình đang bắt đầu lu lu mờ trong gang tấc. Và tôi đang chuẩn bị cho một cuộc chia ly sẽ đậm đà, dù bất kỳ cuộc chia ly nào cũng là điều không ai muốn em ạ.
Ngay cả tình yêu, không cần em phải loay hoay vay mượn điều gì để làm thành một cuộc chia ly mới. Chỉ cần em lặng thinh, mình sẽ mất liên lạc ngay lúc thời đại mình sống có vô số vệ tinh không gian níu kéo triệu triệu hành tinh gần lại, mà con người thì vẫn giữ lòng rất xa...
“Chào em buổi sáng, chúc em buổi tối”. Ngày hai buổi cuộn tròn như thể mặt trăng đuổi bắt mặt trời, nhưng đời đời chỉ đứng xa xa soi bóng nhau. Câu chúc hôm nay đã trở thành một loại đồng hồ báo thức, cho tôi biết ngày vừa thêm và đêm vừa hết, tình yêu vừa cứa lên làn da non vết thương nóng hổi.
Đời người cũng là một sân khấu, tình yêu em cũng là món trang sức sau những lúc buông màn, hoặc giả là liều thuốc ngủ giúp em tạm bợ quên bớt những ưu phiền, mặc tôi!
Tôi hiểu, tiếng hát đã nhiều khi đồng nghĩa trong tiếng khóc! Dù ở hàng ghế thượng khách những bàn tay đang vỗ vào nhau tạo lên những âm thanh hoan lạc tưởng đam mê cả đời.
... những bàn tay biết có đủ rộng lượng để che hết đời em…!
20.10.2009
nghe thương nốt lặng giữa lồng tay
Tôi đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly…
Chia ly không hẳn là chết vì cuộc sống vẫn có những lần chết nhỏ nhặt, những lần chết tạm bợ. Những cái chết như vậy để hàm dưỡng cho một cái chết vĩ đại sau cùng.
Tôi đang nghĩ đến em, những điều thuộc về em là những gì luôn ngoài tầm tôi. Từ nỗi nhớ hiện hình đang bắt đầu lu lu mờ trong gang tấc. Và tôi đang chuẩn bị cho một cuộc chia ly sẽ đậm đà, dù bất kỳ cuộc chia ly nào cũng là điều không ai muốn em ạ.
Ngay cả tình yêu, không cần em phải loay hoay vay mượn điều gì để làm thành một cuộc chia ly mới. Chỉ cần em lặng thinh, mình sẽ mất liên lạc ngay lúc thời đại mình sống có vô số vệ tinh không gian níu kéo triệu triệu hành tinh gần lại, mà con người thì vẫn giữ lòng rất xa...
“Chào em buổi sáng, chúc em buổi tối”. Ngày hai buổi cuộn tròn như thể mặt trăng đuổi bắt mặt trời, nhưng đời đời chỉ đứng xa xa soi bóng nhau. Câu chúc hôm nay đã trở thành một loại đồng hồ báo thức, cho tôi biết ngày vừa thêm và đêm vừa hết, tình yêu vừa cứa lên làn da non vết thương nóng hổi.
Đời người cũng là một sân khấu, tình yêu em cũng là món trang sức sau những lúc buông màn, hoặc giả là liều thuốc ngủ giúp em tạm bợ quên bớt những ưu phiền, mặc tôi!
Tôi hiểu, tiếng hát đã nhiều khi đồng nghĩa trong tiếng khóc! Dù ở hàng ghế thượng khách những bàn tay đang vỗ vào nhau tạo lên những âm thanh hoan lạc tưởng đam mê cả đời.
... những bàn tay biết có đủ rộng lượng để che hết đời em…!
20.10.2009