1.
Tiết trời tháng 5 tân toan như muốn đổi mùa, cái nắng trưa gay gắt đổ xuống lồng phố Bolsa hậm hực. Tôi sắp xếp mấy công việc của văn phòng xong đâu đó rồi ra về thật sớm, cốt ghé ngang thăm chỗ bạn nằm. Năm nay cũng vừa đúng 5 năm.
Thằng Nghi, cậu con trai độc nhất của gia đình cô chú Vượng, thuở đi học hiền thư sinh, vậy mà sau bữa tiệc cuối năm ở nhà bạn, lúc về, chiếc xe của nó đổ ào xuống trũng freeway. Từ đó nó im lặng mãi. Kết quả của những cơ quan thẩm định cho biết, nó chết vì trong người mang chất rượu.
Nghi qua Mỹ sau tôi chừng 2 năm, cũng vượt biên, ở trại. Bố mẹ Nghi tuy chỉ có một mình nó là con duy nhất, lại là đứa trai nên thương quý vô cùng. Nhưng bức bách từ quá khứ của một gia đình "ngụy", ông bà đành gởi con đi, bởi ngày ấy biết tương lai của con sẽ về đâu, nếu cứ ở lại.
Lúc bà hay tin con mình tử nạn, ở nhà ngã vật xuống, đầu va vào thành tam cấp, chấn thương vùng não đến không còn biết gì. Những ngày sau đó, người ta không biết trong lòng bàâ nghĩ ngợi ra sao, có đau đớn nỗi mất con? Nhưng chỉ thấy bà cười, nói nhãm, những câu chuyện bâng quơ không có đầu đuôi. Thỉnh thoảng có nhắc đến tên nó:
"Nghi đâu con!?"
2.
Chú Vượng từ đó buồn gầy xác. Mấy bận tôi về thăm, căn nhà 3 tầng ở xóm xưa Bà Hạt vắng im ỉm. Chú gặp tôi mừng tủi, nắm tay dẫn ngay lên gác thượng rồi chỉ cho chỗ dành riêng thờ Nghi, bàn thờ lúc nào cũng thơm lừng mùi hương và tươi hoa quả. Song chú ngồi kể tôi nghe những câu chuyện về tuổi ấu thơ của nó, rồi sang đến nỗi niềm mất mác vô bờ của vợ chồng chú từ dạo nó bỏ đi, không về.
Cô không nhận ra tôi nữa, hờ hững như chẳng biết ai đến nhà, ngồi thừ ở ghế võng treo giữa gian nhà khách, trên tay phơ phẩy chiếc quạt cũ rích. Chú Vượng thi thoảng đở chuyện mỗi lần tôi hỏi thăm đến tình trạng của cô, một cách qua loa, ngọng nghịu:
"Bả điên, vậy mà tốt!!!"
Tôi không thấy cô có phản ứng gì từ câu nói của chú, chỉ thấy cô nhìn dáo dác, rồi bất chợt hỏi:
"Thằng Nghi về hả ông?"
3.
Buổi trưa ngồi trên đỉnh đồi Rose Hills, nắng yên bình khoanh lại một vùng mát rượi dưới tàng cây cạnh mộ Nghi, trên tay tôi còn cầm giữ phong thư ngày nó gởi lại, nhắn trao dùm cô bạn thuở học trò Linh Lan, khi có dịp trở lại quê nhà. Linh Lan bây giờ không còn ở căn nhà xưa nữa, đã theo chồng biền biệt xứ Hàn.
Trong thư có đoạn nó viết: "... nghe tin Lan gã chồng Hàn Quốc, Nghi buồn quá!"
4.
Ừ mình cũng buồn lắm Nghi ạ, một bà mẹ điên, một cha già khắc khoải, một em gái đem gã chồng xứ lạ... Phải chăng quê hương mình của những ngày sau chiến tranh sẽ mãi là như vậy!? ....
5.
Người ta nói Nghi chết vì rượu,
... tôi hiểu,
... Nghi buồn!!!
Rose Hills - 5 tháng 5, 2009
Giỗ Tân Nghi
Tiết trời tháng 5 tân toan như muốn đổi mùa, cái nắng trưa gay gắt đổ xuống lồng phố Bolsa hậm hực. Tôi sắp xếp mấy công việc của văn phòng xong đâu đó rồi ra về thật sớm, cốt ghé ngang thăm chỗ bạn nằm. Năm nay cũng vừa đúng 5 năm.
Thằng Nghi, cậu con trai độc nhất của gia đình cô chú Vượng, thuở đi học hiền thư sinh, vậy mà sau bữa tiệc cuối năm ở nhà bạn, lúc về, chiếc xe của nó đổ ào xuống trũng freeway. Từ đó nó im lặng mãi. Kết quả của những cơ quan thẩm định cho biết, nó chết vì trong người mang chất rượu.
Nghi qua Mỹ sau tôi chừng 2 năm, cũng vượt biên, ở trại. Bố mẹ Nghi tuy chỉ có một mình nó là con duy nhất, lại là đứa trai nên thương quý vô cùng. Nhưng bức bách từ quá khứ của một gia đình "ngụy", ông bà đành gởi con đi, bởi ngày ấy biết tương lai của con sẽ về đâu, nếu cứ ở lại.
Lúc bà hay tin con mình tử nạn, ở nhà ngã vật xuống, đầu va vào thành tam cấp, chấn thương vùng não đến không còn biết gì. Những ngày sau đó, người ta không biết trong lòng bàâ nghĩ ngợi ra sao, có đau đớn nỗi mất con? Nhưng chỉ thấy bà cười, nói nhãm, những câu chuyện bâng quơ không có đầu đuôi. Thỉnh thoảng có nhắc đến tên nó:
"Nghi đâu con!?"
2.
Chú Vượng từ đó buồn gầy xác. Mấy bận tôi về thăm, căn nhà 3 tầng ở xóm xưa Bà Hạt vắng im ỉm. Chú gặp tôi mừng tủi, nắm tay dẫn ngay lên gác thượng rồi chỉ cho chỗ dành riêng thờ Nghi, bàn thờ lúc nào cũng thơm lừng mùi hương và tươi hoa quả. Song chú ngồi kể tôi nghe những câu chuyện về tuổi ấu thơ của nó, rồi sang đến nỗi niềm mất mác vô bờ của vợ chồng chú từ dạo nó bỏ đi, không về.
Cô không nhận ra tôi nữa, hờ hững như chẳng biết ai đến nhà, ngồi thừ ở ghế võng treo giữa gian nhà khách, trên tay phơ phẩy chiếc quạt cũ rích. Chú Vượng thi thoảng đở chuyện mỗi lần tôi hỏi thăm đến tình trạng của cô, một cách qua loa, ngọng nghịu:
"Bả điên, vậy mà tốt!!!"
Tôi không thấy cô có phản ứng gì từ câu nói của chú, chỉ thấy cô nhìn dáo dác, rồi bất chợt hỏi:
"Thằng Nghi về hả ông?"
3.
Buổi trưa ngồi trên đỉnh đồi Rose Hills, nắng yên bình khoanh lại một vùng mát rượi dưới tàng cây cạnh mộ Nghi, trên tay tôi còn cầm giữ phong thư ngày nó gởi lại, nhắn trao dùm cô bạn thuở học trò Linh Lan, khi có dịp trở lại quê nhà. Linh Lan bây giờ không còn ở căn nhà xưa nữa, đã theo chồng biền biệt xứ Hàn.
Trong thư có đoạn nó viết: "... nghe tin Lan gã chồng Hàn Quốc, Nghi buồn quá!"
4.
Ừ mình cũng buồn lắm Nghi ạ, một bà mẹ điên, một cha già khắc khoải, một em gái đem gã chồng xứ lạ... Phải chăng quê hương mình của những ngày sau chiến tranh sẽ mãi là như vậy!? ....
5.
Người ta nói Nghi chết vì rượu,
... tôi hiểu,
... Nghi buồn!!!
Rose Hills - 5 tháng 5, 2009
Giỗ Tân Nghi