thương gởi các em Chinh-Thủy; Sơn-Mai; Hải-Cẩm; Hiệp-Mai...
để nhớ, lâu rồi, một lần về lại Trung Tâm...
1.
Buổi tối ngồi ở phòng đọc sách nhìn ra hiên ngoài, mảnh trăng treo lửng giữa trời như đang ngự trên vòm ngói của những căn hộ đối diện. Ánh sáng trăng mờ ảo, lan toả đẩm vào màn sương mây khoanh thành một vòng tròn trắng đục. Tay không chạm được mà cảm giác ngây ngáy lạnh.
Trăng đêm nay không đẹp, trời cũng mất vẻ thơ mộng, ấy vậy mà tôi vẫn không muốn đi ngủ giờ này, ngồi lặng nhìn mảnh trăng treo đang nhẹ rơi dần sau dãy nhà tối sẫm, lòng ví trăng như nàng thiếu nữ kém duyên e ấp dấu mặt giữa phố đông người. Chợt hiểu ra hầu như chúng ta thích cái đẹp, lại đồng thời ưa tò mò xăm sói vào cái xấu của nhau…
Ví rằng, trời hẹp hòi hơn thì chắc gì đã có những mùa trăng lung linh và những đêm trăng huyền ảo, những lượng mây qua để người thưởng ngoạn rồi tha hồ đàm tiếu…
Và đất vẫn mông mênh đó mà nhưng sao ta vẫn tranh nhau những chỗ đứng riêng, lành. Đất khổ dành cho ai khi những mùa bão lũ đi qua đã mang theo biết bao sinh linh tội nghiệp. Con người bé bỏng trong trời đất mà vẫn chưa chắc chịu mình nhỏ nhoi hơn…
2.
Chỉ vỏn vẹn hai tuần, nơi tôi đang sống đã xảy ra những vụ nổ súng chết người, họ giết nhau chỉ vì “thương quá cuộc đời này” bằng những loại hình lý tưởng của mình và, một khi lý tưởng đã thái hóa thì trở thành một thứ chủ nghĩa cực đoan... Tôi ngồi giữa đêm rất yên, vẫn nghe văng vẳng những câu khẩu hiệu ngợi ca một thứ chủ nghĩa mới, dấu sau những biểu ngữ xưng tụng lý tưởng nồng nàn… Nhưng tuổi trẻ thì vẫn cần phải vượt qua chiếc cầu thời đại, dù biết trước có chông chênh!
Chinh có lần hỏi ý tôi nên nói điều gì trong bài khai mạc trại huấn luyện mà em làm trại trưởng, tôi im lặng! Bởi cái tôi ước ao là được nghe các em nói điều gì? Để có được cái suy nghĩ này, tôi đã té rất nhiều lần trên chiếc cầu mà mình chọn đi qua.
Buổi sáng vài ngày trước trại, từ văn phòng của Chinh, em gọi tôi. Câu chuyện chưa hết đành cắt ngang vì có tiếng của một nhân viên xen vào hỏi han công việc kinh doanh.
Chiều lại em điện cho tôi thêm lần nữa, bên đầu kia dây nói, tôi nghe tiếng nền sau là con trẻ đang khóc!
Bất giác tôi tự hỏi, sau lưng các em bây giờ còn có ai!? Thời gian hóa ra quý giá vô cùng và biết đâu mình đã tiêu sài gần hết… Cái tưởng có thêm, là cái mình đã lấy bớt đi của vợ, của con…
Làm sao sẻ chia với các em, điều mà tôi không có!?
3.
Mai vẫn theo Hiệp như hình với bóng, hai em đã thương nhau trong sinh hoạt và với tôi đó là những cuộc tình lộng lẫy. Cầu mong sao tình yêu sẽ thúc đẩy các em nhiệt tâm lên đường, bởi chỉ khi đã đắm mình trong tình yêu tuổi trẻ, các em mới đủ can đảm để hiểu được ước vọng của tuổi trẻ và thấy được dung nhan thời đại. Tình yêu mà chúng ta nhắm đến, không nên huyền thoại mà chỉ đơn giản… "hãy yêu như chưa yêu lần nào."
Có người nói phải dùng lý trí và đừng yêu mù quáng, vậy lấy con mắt nào để nhìn ra!? Bởi làm sao giải thích được trong lịch sử phát triển nhân loại, người ta đã sống, đã chết và thậm chí đã hủy diệt nhau chỉ vì những “trái phá con tim” thuở yêu nhau, đậm đà!
Vậy tình yêu lý tưởng là gì, là yêu như hai em đang yêu vậy! Tình yêu không thể bắt chước một kiểu mẫu nào và càng không nên tin vào kiểu yêu của người khác. Có ai chắc hạnh phúc chỉ là tiếng cười!?
4.
Đêm về đất trại, tôi có gọi Sơn đi cùng nhưng em không đi được. Sơn bây giờ đa đoan nhiều lắm phần lớn vì việc gia đình. Em vẫn than là mình bận bịu, nhưng vẫn chọn điều đó như một niềm hạnh phúc được làm chồng, làm bố của hai mái đầu con thơ. Một kiểu hạnh phúc mà không thể đem so với Hải, về đất trại mà vợ con buộc trông nhà nên không theo được, nhưng lúc màn ảnh điện toán của em mở ra, hiện lên vẫn tươi rói nụ cười kháu khỉnh của hai cháu. Hải có cách hạnh phúc của em khi Cẩm chấp nhận.
Tình yêu là lúc nhận biết sự hiện diện của người thương trong hiện tại. Và hạnh phúc là mình luôn chấp nhận nhau…
5.
Buổi tối dưới mái nhà Lam, trên bàn thờ nghi ngút hương bay, chợt nhìn di ảnh anh Hựu vương vấn nét buồn loang trong mắt bên cạnh di ảnh chị Cúc, gương mặt đẹp thanh tao, môi điểm nhẹ nụ cười hiền lành, bấy nhiêu mà vẫn chưa đủ làm Tình Lam nơi này ấm lại!
Còn bao lâu nữa, sao ta đợi chờ...
Mặc cốc 11.11.2009
* Lời nhạc "Một mình" của Lam Phương
để nhớ, lâu rồi, một lần về lại Trung Tâm...
1.
Buổi tối ngồi ở phòng đọc sách nhìn ra hiên ngoài, mảnh trăng treo lửng giữa trời như đang ngự trên vòm ngói của những căn hộ đối diện. Ánh sáng trăng mờ ảo, lan toả đẩm vào màn sương mây khoanh thành một vòng tròn trắng đục. Tay không chạm được mà cảm giác ngây ngáy lạnh.
Trăng đêm nay không đẹp, trời cũng mất vẻ thơ mộng, ấy vậy mà tôi vẫn không muốn đi ngủ giờ này, ngồi lặng nhìn mảnh trăng treo đang nhẹ rơi dần sau dãy nhà tối sẫm, lòng ví trăng như nàng thiếu nữ kém duyên e ấp dấu mặt giữa phố đông người. Chợt hiểu ra hầu như chúng ta thích cái đẹp, lại đồng thời ưa tò mò xăm sói vào cái xấu của nhau…
Ví rằng, trời hẹp hòi hơn thì chắc gì đã có những mùa trăng lung linh và những đêm trăng huyền ảo, những lượng mây qua để người thưởng ngoạn rồi tha hồ đàm tiếu…
Và đất vẫn mông mênh đó mà nhưng sao ta vẫn tranh nhau những chỗ đứng riêng, lành. Đất khổ dành cho ai khi những mùa bão lũ đi qua đã mang theo biết bao sinh linh tội nghiệp. Con người bé bỏng trong trời đất mà vẫn chưa chắc chịu mình nhỏ nhoi hơn…
2.
Chỉ vỏn vẹn hai tuần, nơi tôi đang sống đã xảy ra những vụ nổ súng chết người, họ giết nhau chỉ vì “thương quá cuộc đời này” bằng những loại hình lý tưởng của mình và, một khi lý tưởng đã thái hóa thì trở thành một thứ chủ nghĩa cực đoan... Tôi ngồi giữa đêm rất yên, vẫn nghe văng vẳng những câu khẩu hiệu ngợi ca một thứ chủ nghĩa mới, dấu sau những biểu ngữ xưng tụng lý tưởng nồng nàn… Nhưng tuổi trẻ thì vẫn cần phải vượt qua chiếc cầu thời đại, dù biết trước có chông chênh!
Chinh có lần hỏi ý tôi nên nói điều gì trong bài khai mạc trại huấn luyện mà em làm trại trưởng, tôi im lặng! Bởi cái tôi ước ao là được nghe các em nói điều gì? Để có được cái suy nghĩ này, tôi đã té rất nhiều lần trên chiếc cầu mà mình chọn đi qua.
Buổi sáng vài ngày trước trại, từ văn phòng của Chinh, em gọi tôi. Câu chuyện chưa hết đành cắt ngang vì có tiếng của một nhân viên xen vào hỏi han công việc kinh doanh.
Chiều lại em điện cho tôi thêm lần nữa, bên đầu kia dây nói, tôi nghe tiếng nền sau là con trẻ đang khóc!
Bất giác tôi tự hỏi, sau lưng các em bây giờ còn có ai!? Thời gian hóa ra quý giá vô cùng và biết đâu mình đã tiêu sài gần hết… Cái tưởng có thêm, là cái mình đã lấy bớt đi của vợ, của con…
Làm sao sẻ chia với các em, điều mà tôi không có!?
3.
Mai vẫn theo Hiệp như hình với bóng, hai em đã thương nhau trong sinh hoạt và với tôi đó là những cuộc tình lộng lẫy. Cầu mong sao tình yêu sẽ thúc đẩy các em nhiệt tâm lên đường, bởi chỉ khi đã đắm mình trong tình yêu tuổi trẻ, các em mới đủ can đảm để hiểu được ước vọng của tuổi trẻ và thấy được dung nhan thời đại. Tình yêu mà chúng ta nhắm đến, không nên huyền thoại mà chỉ đơn giản… "hãy yêu như chưa yêu lần nào."
Có người nói phải dùng lý trí và đừng yêu mù quáng, vậy lấy con mắt nào để nhìn ra!? Bởi làm sao giải thích được trong lịch sử phát triển nhân loại, người ta đã sống, đã chết và thậm chí đã hủy diệt nhau chỉ vì những “trái phá con tim” thuở yêu nhau, đậm đà!
Vậy tình yêu lý tưởng là gì, là yêu như hai em đang yêu vậy! Tình yêu không thể bắt chước một kiểu mẫu nào và càng không nên tin vào kiểu yêu của người khác. Có ai chắc hạnh phúc chỉ là tiếng cười!?
4.
Đêm về đất trại, tôi có gọi Sơn đi cùng nhưng em không đi được. Sơn bây giờ đa đoan nhiều lắm phần lớn vì việc gia đình. Em vẫn than là mình bận bịu, nhưng vẫn chọn điều đó như một niềm hạnh phúc được làm chồng, làm bố của hai mái đầu con thơ. Một kiểu hạnh phúc mà không thể đem so với Hải, về đất trại mà vợ con buộc trông nhà nên không theo được, nhưng lúc màn ảnh điện toán của em mở ra, hiện lên vẫn tươi rói nụ cười kháu khỉnh của hai cháu. Hải có cách hạnh phúc của em khi Cẩm chấp nhận.
Tình yêu là lúc nhận biết sự hiện diện của người thương trong hiện tại. Và hạnh phúc là mình luôn chấp nhận nhau…
5.
Buổi tối dưới mái nhà Lam, trên bàn thờ nghi ngút hương bay, chợt nhìn di ảnh anh Hựu vương vấn nét buồn loang trong mắt bên cạnh di ảnh chị Cúc, gương mặt đẹp thanh tao, môi điểm nhẹ nụ cười hiền lành, bấy nhiêu mà vẫn chưa đủ làm Tình Lam nơi này ấm lại!
Còn bao lâu nữa, sao ta đợi chờ...
Mặc cốc 11.11.2009
* Lời nhạc "Một mình" của Lam Phương