Tiếng Sonata

Đúng một năm hơn, tôi trở lại thăm, với chiếc “head phone” chụp vào tai, Ông đang say nhạc!

Vị sứ giả trẻ của Thầy khuyên tôi nên đứng ở phía cửa sổ, nơi Thầy có thể nhìn thấy và dễ nhận ra có người từ xa về thăm. Tôi từ chối, việc này e sẽ làm mất đi dòng cảm hứng của ông. Chần chừ chốc lát, tôi quyết định viết lại một mảnh giấy nhỏ rồi cáo từ ra về. Thế là từ sau buổi hôm đó, hình ảnh Thầy ngồi bên cây đàn "keyboard" mơ màng nhẹ lướt ngón tay vẫn là điều gì gợi lên giữa lòng, rất thi vị!

Người như ông, chẳng ai có thể hiểu. Giả như nói ra một lời đều sai trật hết. Trong thế giới vô cùng giản dị như thế, những người xung quanh vẫn muốn suy nghĩ phức tạp thêm về Ông và những gì Ông đang làm. Ông vẫn bình thường thế thôi, với tôi! Cũng có lẽ vì tôi chẳng muốn suy nghĩ phức tạp về Ông chăng!

Và vì vậy, những lần gặp không báo trước, nhưng hẹn thì đã từ muôn kiếp.



Chiều nay tôi với thêm một người bạn nữa mà Ông cũng đã từng gặp vài lần trước đây trở lại thăm, trông Ông vui vẻ hơn năm ngoái, bình sinh Ông vẫn mang dáng vẻ mộc mạc và thân thiện.

Chẳng trách, sự giản dị có đôi khi trở nên phức tạp, vì chúng ta không thể nhận thấy nơi Ông điều mà mình mong muốn. Tôi không biết mình muốn gì nơi Ông, nhưng câu trả lời nếu được giải đáp, thì chắc Ông sẽ không còn là Ông nữa, và chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được sự thỏa mãn nào đủ cho cái giếng tham vọng đầy ứ định kiến.



Tôi cáo từ ra về và không hẹn ngày trở lại, làm sao biết trước được, chỉ mơ hồ trong dáng dấp Ông ngồi bên cây "keyboard" thế cho một cỗ dương cầm, tai đeo "head phone" vì sợ làm kinh động không gian quanh, mười ngón tay lã lướt thong dong trên bàn phím không phát ra tiếng, tôi phỏng nghe tiếng nhạc quen thuộc... Bản Sonata. Tiếng nhạc phát ra từ trong trí tưởng tôi!

Ông vẫn ngồi im lặng!!!

Ẩn am 17.07.2008
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine