1.
Một tháng qua bận quá, nói đúng hơn là không còn thời gian để cảm thấy mình bận rộn nữa, việc gì đến thì làm, làm mệt thì nghĩ, đôi khi đâm lười bỏ quách mọi việc mà… đi chơi. Có điều cái giờ mình bắt đầu chơi thì bạn bè thường đã đến giờ… đi ngủ, cho nên chẳng trách thằng Sơn có lần quở nặng: “chơi một mình đi!”. Nó không thèm chơi với mình, hay nó thèm chơi như mình(?), chỉ có nó biết. Và rồi cuộc chơi này, cũng chỉ riêng mình biết buồn hay, vui…?!!!
2.
Ừ thì vẫn ngày qua ngày như vậy, cuộc chơi chớm đó rồi tàn, người về trên đỉnh sông trôi băng theo dòng, tự sự thay đổi từng sát na. Ngày hôm qua và ngày hôm nay tưởng đâu mọi điều hết thảy đều yên ổn, hóa ra thành quách kiên cố đều đã di dời đi mấy thuở như lòng người chẳng ai hay. Đến khi bừng tỉnh chợt hỏi: lòng người thay đổi hay mình thay đổi? Thế giới ba nghìn chỉ vỏn vẹn một hơi thở đem theo niềm vui nỗi buồn. Ân oán một thời chôn sâu dưới mấy tầng địa đạo, linh hồn u uẩn vẫn có chỗ thất thuể ra vào, bi ai.
3.
Khuya lang thang trên phố, phố vẫn đông người nhưng không hồn. Mùa Xuân tắt ngấm giữa hừng đông. Mặt trời thổn thức vừa nhô ra khỏi vầng mây xám ngắt chưa đầy nửa canh giờ đã rưng rưng hạt lệ rả rít suốt buổi chiều. Đêm hay là ngày, người người vui thú giữa những đau buồn có sẵn đang che dấu. Dấu thật kỹ những giọt lệ thầm long lanh trên gò má đã nhăn nheo da. Sương trắng bạc đầu, thời gian đâu bao giờ đến và đi, chỉ có thân phận con người đến đi không hẹn, cứ như thế là một sự lập lại…, nhưng hiếm khi đi hết một đời mong muốn.
4.
Đêm giằng co giữa thiện ác, từ cuộc vui thấy ra bến đậu muôn đời, chỉ có lòng người tâm địa man man như bãi sương lờ đờ trên bờ cỏ không còn biết đâu là mặt đất giữ chân. Cứ giẫm nát hết làn cỏ non chưa kịp xanh, năm ngón chân thơm nồng mùi đất ẩm, hắt lên xé cay nồng hai khoanh mắt thẩm bầm mất ngủ nhiều tháng. Tròng mắt đỏ hoe hãi hùng sự sống. Chết bỗng nhiên là hoài niệm, ước vọng.
5.
Đêm tĩnh tịch u linh, bốn vách tường trơ trơ lạnh hoắc hắt ra một làn hơi buồn đến gập người mà vẫn thấy trăm nghìn mũi kim bắn tấp vào khắp thân thể nát bầm, những đầu kim nhỏ và nhọn hoắt không đủ làm mình đau buốt, nhưng rây rức khó chịu. Từ những lỗ thủng, li ti, máu không thể vọt ra thành dòng nhưng ở đó nỗi buồn tuôn theo, vỡ òa.
6.
Tôi vẫn sợ ngày mai sẽ đến, mọi trật tự sẽ đổi thay những gì quen thuộc của ngày hôm qua sẽ không còn đủ sức giữ nổi. Kỷ niệm bây giờ là nồng độ lên men làm đắng cay thêm cuộc đời vốn đã thừa mứa buồn vui trần gian thế...
7.
Đêm nối ngày thấm thía buồn vui…
Một tháng qua bận quá, nói đúng hơn là không còn thời gian để cảm thấy mình bận rộn nữa, việc gì đến thì làm, làm mệt thì nghĩ, đôi khi đâm lười bỏ quách mọi việc mà… đi chơi. Có điều cái giờ mình bắt đầu chơi thì bạn bè thường đã đến giờ… đi ngủ, cho nên chẳng trách thằng Sơn có lần quở nặng: “chơi một mình đi!”. Nó không thèm chơi với mình, hay nó thèm chơi như mình(?), chỉ có nó biết. Và rồi cuộc chơi này, cũng chỉ riêng mình biết buồn hay, vui…?!!!
2.
Ừ thì vẫn ngày qua ngày như vậy, cuộc chơi chớm đó rồi tàn, người về trên đỉnh sông trôi băng theo dòng, tự sự thay đổi từng sát na. Ngày hôm qua và ngày hôm nay tưởng đâu mọi điều hết thảy đều yên ổn, hóa ra thành quách kiên cố đều đã di dời đi mấy thuở như lòng người chẳng ai hay. Đến khi bừng tỉnh chợt hỏi: lòng người thay đổi hay mình thay đổi? Thế giới ba nghìn chỉ vỏn vẹn một hơi thở đem theo niềm vui nỗi buồn. Ân oán một thời chôn sâu dưới mấy tầng địa đạo, linh hồn u uẩn vẫn có chỗ thất thuể ra vào, bi ai.
3.
Khuya lang thang trên phố, phố vẫn đông người nhưng không hồn. Mùa Xuân tắt ngấm giữa hừng đông. Mặt trời thổn thức vừa nhô ra khỏi vầng mây xám ngắt chưa đầy nửa canh giờ đã rưng rưng hạt lệ rả rít suốt buổi chiều. Đêm hay là ngày, người người vui thú giữa những đau buồn có sẵn đang che dấu. Dấu thật kỹ những giọt lệ thầm long lanh trên gò má đã nhăn nheo da. Sương trắng bạc đầu, thời gian đâu bao giờ đến và đi, chỉ có thân phận con người đến đi không hẹn, cứ như thế là một sự lập lại…, nhưng hiếm khi đi hết một đời mong muốn.
4.
Đêm giằng co giữa thiện ác, từ cuộc vui thấy ra bến đậu muôn đời, chỉ có lòng người tâm địa man man như bãi sương lờ đờ trên bờ cỏ không còn biết đâu là mặt đất giữ chân. Cứ giẫm nát hết làn cỏ non chưa kịp xanh, năm ngón chân thơm nồng mùi đất ẩm, hắt lên xé cay nồng hai khoanh mắt thẩm bầm mất ngủ nhiều tháng. Tròng mắt đỏ hoe hãi hùng sự sống. Chết bỗng nhiên là hoài niệm, ước vọng.
5.
Đêm tĩnh tịch u linh, bốn vách tường trơ trơ lạnh hoắc hắt ra một làn hơi buồn đến gập người mà vẫn thấy trăm nghìn mũi kim bắn tấp vào khắp thân thể nát bầm, những đầu kim nhỏ và nhọn hoắt không đủ làm mình đau buốt, nhưng rây rức khó chịu. Từ những lỗ thủng, li ti, máu không thể vọt ra thành dòng nhưng ở đó nỗi buồn tuôn theo, vỡ òa.
6.
Tôi vẫn sợ ngày mai sẽ đến, mọi trật tự sẽ đổi thay những gì quen thuộc của ngày hôm qua sẽ không còn đủ sức giữ nổi. Kỷ niệm bây giờ là nồng độ lên men làm đắng cay thêm cuộc đời vốn đã thừa mứa buồn vui trần gian thế...
7.
Đêm nối ngày thấm thía buồn vui…