Nhớ anh Ngô Mạnh Thu và, Vũ Ngọc Khuê.
1.
Những ngày cuối năm, công việc trong sở tất bật, có hôm vừa bước ra cửa là lúc những người phụ trách giao báo mỗi buổi sớm cho các cơ sở thương mại quanh vùng cũng vừa đến, họ bắt đầu công việc của ngày. Với mình thì đêm và ngày không có khái niệm khác biệt, chỉ mơ hồ biết có những khoảnh khắc chia nhau, tương ứng / nghịch phản, nhưng gắn liền như một giòng chảy, và mình thì cứ trôi trên giòng chảy đó.
Rồi khi thả mình trôi theo giòng từng có lúc chảy siết đã quá lâu, thì con sông kia trở nên quen thuộc, hiền hòa. Đời sống tự nhiên thấy nhẹ hẫng, mọi chuyện hóa ra… cũng thế thôi, đành! Sóng có lúc đưa mình lên đỉnh cao để ngửa nhìn mặt trời chói lọi, rồi khi bị dìm sâu xuống bể chợt thấy nhớ từng hơi thở, gấp. Hơi thở không chỉ của riêng mình mà của những gương mặt thân quen đã bước vội qua cuộc đời này. Cảm giác ngụp lặn trên giòng sông thơ ấu vẫn mãi là khát vọng cho mọi lứa tuổi, dù có khi ta còn chưa nhận diện ra giòng sông của chính mình, để một lần trầm vào con nước ròng xuôi ra đại dương.
Giòng sông vẫn cứ trôi đi, từng khuôn mặt bằng hữu mãi lặng lờ in trên gương nước, để những lúc ta nghiêng soi bóng bạn, chợt được thấy mình lơ ngơ như đứa trẻ lạc mẹ giữa buổi chợ đời. Khóc hồn nhiên bây giờ là hoài niệm, vì còn mong giữ chút niềm tin trong tiếng khóc hài nhi không mang mầm mống của oán cừu.
…
2.
Một ngày cuối năm, đứng thu mình bên ngưỡng cửa phòng hội của công ty nhân buổi tiệc vui tất niên. Đã đành biết Anh không còn nữa, mà vẫn ngong ngóng tìm bóng, cái bóng thân quen mỗi sớm hôm ngang qua phòng mình làm việc thường vui vẻ ghé lại gởi nhau một câu chào an lạc. Chỗ tôi ngồi và Anh cách nhau chỉ chừng vài bước, những lúc Anh ho hen, tiếng vọng vào phòng, thốc giữa ngực, se sắt! Có những hôm anh ho quá, người bạn làm chung ngồi cạnh tôi lo lắng hỏi, rồi tất tả chạy sang xem Anh có bị gì không.
Không sao – Anh trả lời trấn an, tay chậm chậm lên hai hốc mũi bằng mảnh giấy lụa mềm, lấm tấm mấy giọt đỏ tươi. Rồi chưa đầy một tháng sau Anh đột ngột qua đời, nhẹ hẫng…
…
Đêm cuối năm, dáo dác tìm nhau, dù ý thức biết rằng người đã mất. Giữa đám đông huyên náo đứng vây kín hội trường, chợt thấy trống hoác những chỗ quen giữa lòng. Tôi lẳng lặng quay vào phòng thả mình lên chiếc ghế nơi bàn làm việc, tiếng ho hen đã tắt bặt, mà âm vọng còn giấu sâu trên vùng ký ức mịt mùng.
…
3.
Cũng ở chỗ này, hướng ra gian phòng giữa tòa báo, cách tôi ngồi mấy bước, là chỗ anh Thu đã từng làm việc. Nhưng lúc tôi về đây thì Anh đã không còn nữa. Anh qua đời một cách đột ngột, và cũng nhẹ hẫng…
Thế vào chỗ Anh bây giờ là một phòng thâu âm của Đài phát thanh mới, trên làn sóng phát âm đi mỗi ngày, có khi vọng sang chỗ tôi, hồ nghi có tiếng Anh nói.
…
4.
Những ngày cuối của năm, những giờ cuối của ngày, chợt biết mình còn được thở những nhịp cuối tiêu hao trên phận người mong manh.
Nghĩ vậy mà, sự sống lại bừng lên…
…
Mặc cốc, ngày cuối của năm
31.12.2009
1.
Những ngày cuối năm, công việc trong sở tất bật, có hôm vừa bước ra cửa là lúc những người phụ trách giao báo mỗi buổi sớm cho các cơ sở thương mại quanh vùng cũng vừa đến, họ bắt đầu công việc của ngày. Với mình thì đêm và ngày không có khái niệm khác biệt, chỉ mơ hồ biết có những khoảnh khắc chia nhau, tương ứng / nghịch phản, nhưng gắn liền như một giòng chảy, và mình thì cứ trôi trên giòng chảy đó.
Rồi khi thả mình trôi theo giòng từng có lúc chảy siết đã quá lâu, thì con sông kia trở nên quen thuộc, hiền hòa. Đời sống tự nhiên thấy nhẹ hẫng, mọi chuyện hóa ra… cũng thế thôi, đành! Sóng có lúc đưa mình lên đỉnh cao để ngửa nhìn mặt trời chói lọi, rồi khi bị dìm sâu xuống bể chợt thấy nhớ từng hơi thở, gấp. Hơi thở không chỉ của riêng mình mà của những gương mặt thân quen đã bước vội qua cuộc đời này. Cảm giác ngụp lặn trên giòng sông thơ ấu vẫn mãi là khát vọng cho mọi lứa tuổi, dù có khi ta còn chưa nhận diện ra giòng sông của chính mình, để một lần trầm vào con nước ròng xuôi ra đại dương.
Giòng sông vẫn cứ trôi đi, từng khuôn mặt bằng hữu mãi lặng lờ in trên gương nước, để những lúc ta nghiêng soi bóng bạn, chợt được thấy mình lơ ngơ như đứa trẻ lạc mẹ giữa buổi chợ đời. Khóc hồn nhiên bây giờ là hoài niệm, vì còn mong giữ chút niềm tin trong tiếng khóc hài nhi không mang mầm mống của oán cừu.
…
2.
Một ngày cuối năm, đứng thu mình bên ngưỡng cửa phòng hội của công ty nhân buổi tiệc vui tất niên. Đã đành biết Anh không còn nữa, mà vẫn ngong ngóng tìm bóng, cái bóng thân quen mỗi sớm hôm ngang qua phòng mình làm việc thường vui vẻ ghé lại gởi nhau một câu chào an lạc. Chỗ tôi ngồi và Anh cách nhau chỉ chừng vài bước, những lúc Anh ho hen, tiếng vọng vào phòng, thốc giữa ngực, se sắt! Có những hôm anh ho quá, người bạn làm chung ngồi cạnh tôi lo lắng hỏi, rồi tất tả chạy sang xem Anh có bị gì không.
Không sao – Anh trả lời trấn an, tay chậm chậm lên hai hốc mũi bằng mảnh giấy lụa mềm, lấm tấm mấy giọt đỏ tươi. Rồi chưa đầy một tháng sau Anh đột ngột qua đời, nhẹ hẫng…
…
Đêm cuối năm, dáo dác tìm nhau, dù ý thức biết rằng người đã mất. Giữa đám đông huyên náo đứng vây kín hội trường, chợt thấy trống hoác những chỗ quen giữa lòng. Tôi lẳng lặng quay vào phòng thả mình lên chiếc ghế nơi bàn làm việc, tiếng ho hen đã tắt bặt, mà âm vọng còn giấu sâu trên vùng ký ức mịt mùng.
…
3.
Cũng ở chỗ này, hướng ra gian phòng giữa tòa báo, cách tôi ngồi mấy bước, là chỗ anh Thu đã từng làm việc. Nhưng lúc tôi về đây thì Anh đã không còn nữa. Anh qua đời một cách đột ngột, và cũng nhẹ hẫng…
Thế vào chỗ Anh bây giờ là một phòng thâu âm của Đài phát thanh mới, trên làn sóng phát âm đi mỗi ngày, có khi vọng sang chỗ tôi, hồ nghi có tiếng Anh nói.
…
4.
Những ngày cuối của năm, những giờ cuối của ngày, chợt biết mình còn được thở những nhịp cuối tiêu hao trên phận người mong manh.
Nghĩ vậy mà, sự sống lại bừng lên…
…
Mặc cốc, ngày cuối của năm
31.12.2009