Trong ký ức bạn bè: Trí óc vân du trên từng hơi thở (Ngô Văn Quy)


(Hình: UYên Nguyên)

Chia tay với Uyên Nguyên, Duyên, Phi Yến, Phi Vân khi trăng đã dấu mình sau hàng cao ốc bên kia đường phố. Tôi ngồi nán lại trên băng ghế trước cửa nhà hàng vắng người, đốt thuốc thở hơi khói dài tản mạn hòa theo cơn gió lạ thổi về mơn man sợi tóc ở một đêm hè oi bức như bây giờ.

Tâm trạng tôi tối nay, có lẽ đúng là tâm trạng của một lữ khách đơn độc đang muốn rũ bỏ mọi tân toan hệ lụy của đời sống mong lui về với chốn thiền am. Tôi chạnh nghĩ về những chia sẻ của Uyên Nguyên trong những ngày tháng gần đây qua bao trôi nỗi lênh đênh cũng bởi đã tận lòng cho bằng hữu, tha nhân cũng như đã trải đời cho người tình trong từng sát na hiện hữu để từ đó anh mang ưu tư đi vào với thơ văn cung nhạc bằng tiếng lòng dang dở.

Tôi đưa mắt nhìn một góc của vầng trăng khuất sau đỉnh cây từ xa lắm để nhớ về âm thanh tựa hương khói của Phi Vân, cô em gái có cái nhìn thật sâu về cuộc đời như kẻ đã chứng ngộ giữa có và không, đến và đi hạn hữu của đời người. Bờ tóc dài, gương mặt gầy khả ái với đôi mắt đen, sâu, đã cười nói líu lo, có đôi lúc ngừng lại che dấu chút thổn thức khi lệ lưng tròng rồi đốt lửa, anh em đã thở từng hơi khói dài bay theo gió đêm.

Tiếng nói của Vân có khi tươi vui như tiếng chim ca thánh thót và cũng có lúc ngừng chậm, pha chút đắng cay khi nhắc đến một khúc quanh sầu héo trong cuộc đời. Cái hình ảnh nhỏ nhắn của Vân hôm nay khác hẳn cái hình ảnh tương phản, tươi sáng, sống động trong tiếng hát huyền hoặc trên những sân khấu lớn dưới ánh đèn muôn sắc.

Tiếng hát vời vợi đã từng dẫn đưa người nghe với cung giai phiếm mộng bây giờ ngồi đây giản dị như gió sớm mây chiều. Người em gái đang nhận biết và buông bỏ những danh vọng để tự lui về với đời sống mà Phi Vân gọi là “êm đềm” không tranh chấp ở tuổi hoa mộng nhất… “bỗng đâu em đến từ bi, hiền như tiếng mõ kinh di bềnh bồng…”

Tôi đứng lên, bước đi những bước thấp cao vô định khi hơi men còn vương sót lại trong chút ý nghĩ rời. Bên kia là công viên với mặt nước hồ im vắng và dường như trên cao, cây lá đang tự tình cùng mây gió…

Ngô Văn Quy
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine