Gọi căn cơ một cỗi nguồn… (Bùi Giáng)
Chú Tâm Định bận đồ Lam thì thôi nhìn cũng tạm tạm, chứ bình thường chú mặc cái áo t-shirt với chiếc quần short bằng vải kaki ngắn ngang đầu gối trông chú nộm phì thấy rõ! Trưa nay, Chú gọi tôi vội vã đến quán cơm tấm Thành, vì sau đó Chú lại có hẹn với ai thật quan trọng mà không thể trể được. Tôi cũng nhanh chóng đến. Cuối góc quán Chú ngồi sẵn chễm chệ trên chiếc ghế vốn không vừa vặn cho Chú chút nào, và sẵn một nụ cười tươi khoe cả mấy cái răng khểnh. Hôm nay chú có việc lên đây, tức nhiên là do cái hẹn quan trọng gì đó, nhưng cũng rủ rê tôi một buổi trưa gặp gỡ ngắn ngủi không được một giờ, vậy mà cũng đủ đầy tình nghĩa rồi. Chú nói: “dạo này thấy anh xuất hiện là dzui rồi!”. Ở góc cạnh nào, sự xuất hiện không nói lên được đầy đủ ý nghĩa gì đâu, nó tùy vào sự cảm nhận của mỗi người và việc. Tôi chưa hề biến mất đi đâu để rồi xuất hiện trở lại, bởi sự tồn tại vốn cũng chỉ là một biểu hiện nhất thời. Chú lại hỏi thêm: “Sư huynh có ý định trở lại sinh hoạt không?”. Tôi trả lời ngay: “Trở lại thì không, nhưng làm được gì thì làm”. Tôi chưa suy nghĩ kỹ để biết chắc mình còn làm được gì, nhưng cũng đã trả lời cho chú như vậy. Mai mốt hẳn hay, vì còn tùy thuộc vào những hiện tượng nhất thời, để có những biểu hiện nhất thời.
Theo cái phong vận nghiệt ngã của lịch sử, chúng ta hiện hình, đó là nhất thời. Cũng theo cái phong vận nghiệt ngã của lịch sử, chúng ta lớn dậy, rồi cho đến một lúc nào đó lại biến mất đi. Tất cả cũng chỉ là những biểu hiện nhất thời trong cái không gian nhất thời mà thôi. Nhưng vì nó diễn biến liên tục nên mình tin tưởng nó luôn tồn tại mãi mãi.
Chú Tâm Định đang sinh hoạt với ai đây? thật ra chịu khó suy ngẫm một chút, thì chúng ta đang giao thoa với Lịch sử chứ không phải với bất kỳ một tổ chức nào hết. Ngồi trước mặt tôi đây không phải chỉ có một Chú Nguyễn Xuân H. (Tâm Định), mà tôi đang liên tưởng đến cả một Họ Nguyễn Xuân. Chú hiện diện nhất thời, nhưng Họ Nguyễn Xuân thì đã có từ lâu đời, vì những thành viên trong đó đang tương tục hiển hình. Không thể nhìn GĐPT thuần túy chỉ là một tổ chức, và tiêu biểu chỉ là Ban Hướng Dẫn, mà là Lịch sử.
Có điều không phải lúc nào mình cũng đứng xa xa để phê phán hay xưng tụng được, phải bước vào trong đó, để thấy mình ở đâu và cần làm gì. Lịch sử là nước mà cũng là lửa, nó nhận chìm những ai không biết bơi, và nó đốt cháy luôn cả những ai không thể chịu nóng. Vậy việc cần làm là chúng ta phải tập chịu nóng và biết bơi! Nói khác đi thì việc phòng hộ là điều cần thiết giữa cái phong vận nóng lạnh bất thường của lịch sử. Lấy gì để phòng hộ? Chú đã trau dồi, đầy đủ trong mấy khóa huấn luyện Huynh trưởng rồi, đặc biệt nhất là Huyền Trang, làm cách nào mà vị Đại sư trẻ ấy có đủ nghị lực để vượt qua được những vùng thảo nguyên lạnh căm và sa mạc cháy bỏng? Hỏi tức là đã trả lời. Điều bức xúc nhất hiện tại là, khi đối diện trước mọi sự bức bách của lịch sử, phần lớn Chú đang bị choáng, bởi lẽ nó vẫn còn quá xa lạ với Chú. Tại sao vậy? Tại vì đó là cách mà Chú đã nhận được từ những khóa huấn luyện, một khi sứ mệnh của huấn luyện giờ đây là làm sao cho Chú tin tưởng thuần phục vào một lý tưởng gì đó lại luôn được định sẵn - còn ngoài ra - nếu suy nghĩ khác đi sẽ là nguy cơ! Tuổi trẻ của Chú mất đi tính phiêu lưu có khi là cần thiết để trãi nghiệm cuộc đời. Giờ đây, tôi nhận thấy như thế này - phải thương - thật thương chứ không chỉ nói cho suông đâu, là bao nhiêu năm rồi các Anh và các Chị mình vẫn phải đeo gồng cái sứ mệnh lịch sử khốc liệt u u uẩn uẩn mà vẫn chưa trao trọn đến tận tay cho các em mình. Nó có nhiều lý do mà chỉ khi nào, Chú bước chân vào giữa cơn nóng lạnh lịch sử, chú mới trực nhận ra được. Nó không phải là món vật để cầm tay trao tay. Cha mẹ cãi nhau, tất nhiên phải giấu con cái! Lịch sử là kết tinh của những trận cãi vã như vậy! Ngoại trừ Chú đang đứng ở ngưỡng cửa, vô tình nghe được câu chuyện! Nhưng, làm cách nào để có câu trả lời thỏa đáng khi cùng chung một dòng huyết thống!? Và, dù sao nếu Chú vẫn muốn tìm ra được cái ẩn số ấy, thì trước hết tôi đề nghị, Chú hãy lắng nghe cái đã! vì lắm lúc Lịch sử cũng muốn lên tiếng đấy chứ! Đừng tham vọng đem nhốt lịch sử vào giữa cái vòng tròn mà tuổi trẻ chúng ta đang đoanh tay rồi mượn cớ tình lam để khư khư bảo vệ. Điều đó không cần. Hãy cứ mở tay ra, lịch sử sẽ được giải thoát! Viết giữa mùa gió (Santa Ana winds) 18.10.2007
Theo cái phong vận nghiệt ngã của lịch sử, chúng ta hiện hình, đó là nhất thời. Cũng theo cái phong vận nghiệt ngã của lịch sử, chúng ta lớn dậy, rồi cho đến một lúc nào đó lại biến mất đi. Tất cả cũng chỉ là những biểu hiện nhất thời trong cái không gian nhất thời mà thôi. Nhưng vì nó diễn biến liên tục nên mình tin tưởng nó luôn tồn tại mãi mãi.
Chú Tâm Định đang sinh hoạt với ai đây? thật ra chịu khó suy ngẫm một chút, thì chúng ta đang giao thoa với Lịch sử chứ không phải với bất kỳ một tổ chức nào hết. Ngồi trước mặt tôi đây không phải chỉ có một Chú Nguyễn Xuân H. (Tâm Định), mà tôi đang liên tưởng đến cả một Họ Nguyễn Xuân. Chú hiện diện nhất thời, nhưng Họ Nguyễn Xuân thì đã có từ lâu đời, vì những thành viên trong đó đang tương tục hiển hình. Không thể nhìn GĐPT thuần túy chỉ là một tổ chức, và tiêu biểu chỉ là Ban Hướng Dẫn, mà là Lịch sử.
Có điều không phải lúc nào mình cũng đứng xa xa để phê phán hay xưng tụng được, phải bước vào trong đó, để thấy mình ở đâu và cần làm gì. Lịch sử là nước mà cũng là lửa, nó nhận chìm những ai không biết bơi, và nó đốt cháy luôn cả những ai không thể chịu nóng. Vậy việc cần làm là chúng ta phải tập chịu nóng và biết bơi! Nói khác đi thì việc phòng hộ là điều cần thiết giữa cái phong vận nóng lạnh bất thường của lịch sử. Lấy gì để phòng hộ? Chú đã trau dồi, đầy đủ trong mấy khóa huấn luyện Huynh trưởng rồi, đặc biệt nhất là Huyền Trang, làm cách nào mà vị Đại sư trẻ ấy có đủ nghị lực để vượt qua được những vùng thảo nguyên lạnh căm và sa mạc cháy bỏng? Hỏi tức là đã trả lời. Điều bức xúc nhất hiện tại là, khi đối diện trước mọi sự bức bách của lịch sử, phần lớn Chú đang bị choáng, bởi lẽ nó vẫn còn quá xa lạ với Chú. Tại sao vậy? Tại vì đó là cách mà Chú đã nhận được từ những khóa huấn luyện, một khi sứ mệnh của huấn luyện giờ đây là làm sao cho Chú tin tưởng thuần phục vào một lý tưởng gì đó lại luôn được định sẵn - còn ngoài ra - nếu suy nghĩ khác đi sẽ là nguy cơ! Tuổi trẻ của Chú mất đi tính phiêu lưu có khi là cần thiết để trãi nghiệm cuộc đời. Giờ đây, tôi nhận thấy như thế này - phải thương - thật thương chứ không chỉ nói cho suông đâu, là bao nhiêu năm rồi các Anh và các Chị mình vẫn phải đeo gồng cái sứ mệnh lịch sử khốc liệt u u uẩn uẩn mà vẫn chưa trao trọn đến tận tay cho các em mình. Nó có nhiều lý do mà chỉ khi nào, Chú bước chân vào giữa cơn nóng lạnh lịch sử, chú mới trực nhận ra được. Nó không phải là món vật để cầm tay trao tay. Cha mẹ cãi nhau, tất nhiên phải giấu con cái! Lịch sử là kết tinh của những trận cãi vã như vậy! Ngoại trừ Chú đang đứng ở ngưỡng cửa, vô tình nghe được câu chuyện! Nhưng, làm cách nào để có câu trả lời thỏa đáng khi cùng chung một dòng huyết thống!? Và, dù sao nếu Chú vẫn muốn tìm ra được cái ẩn số ấy, thì trước hết tôi đề nghị, Chú hãy lắng nghe cái đã! vì lắm lúc Lịch sử cũng muốn lên tiếng đấy chứ! Đừng tham vọng đem nhốt lịch sử vào giữa cái vòng tròn mà tuổi trẻ chúng ta đang đoanh tay rồi mượn cớ tình lam để khư khư bảo vệ. Điều đó không cần. Hãy cứ mở tay ra, lịch sử sẽ được giải thoát! Viết giữa mùa gió (Santa Ana winds) 18.10.2007
TB: Giờ đây tôi không có tư cách huynh trưởng để nói chuyện với chú, cái đó không còn, mà có khi cũng không cần. Tôi đang chia sẻ với Chú bằng cái nghĩa tình huynh/đệ mà Chú vẫn thường gọi tôi như thế - cám ơn Chú - đã để tôi được hoàn toàn tự do, để tôi vẫn là tôi, và mong Chú vẫn luôn là Chú!
Bảng dự báo thời tiết cho biết, ngày mai trời vẫn còn gió…