Từ dãy hành lan, Ông chẳng buồn nhìn tôi đang ngồi đối diện, mà dõi mắt nhìn xa xăm xuống mảnh vườn tự tay mình vun cấy bấy bao, đoạn nói bâng quơ: “mình chẳng cần thay thế ai, mà cũng chẳng ai thay thế được mình, việc mình mình vẫn làm…”.
Lần đi này, tôi không mang trở lại chuyện gì ấn tượng ngoài câu nói bâng quơ ấy. Câu nói như dấu ấn khắc chạm vào tâm khảm, biến thành một nổi ám ảnh dằn vặt tâm tư từ lâu đã quen thói biếng lười.
Cũng đúng, một khi Ông đã có hơn một lần vượt qua cầu sinh tử khi đứng trên đầu ngọn sóng triều lịch sử, thì còn gì để sợ!
Ông chẳng buồn nói với tôi chăng, Ông nói với cỏ cây, nói cùng tiếng nước chảy róc rách vọng lên từ hòn non bộ... Lời Ông thoảng theo làn khói đun cơm chiều bàn bạc, ngùn ngụt tỏa bay trên những mái tôn trong khu nhà bếp cuối sân chùa, thơm mùi hương của gạo…
Ừ nhỉ, có gì mà chẳng vui với những gì đang diễn bày. Cứ mặc nhiên Ông!
10.05.2006
UYÊN NGUYÊN
Lần đi này, tôi không mang trở lại chuyện gì ấn tượng ngoài câu nói bâng quơ ấy. Câu nói như dấu ấn khắc chạm vào tâm khảm, biến thành một nổi ám ảnh dằn vặt tâm tư từ lâu đã quen thói biếng lười.
Cũng đúng, một khi Ông đã có hơn một lần vượt qua cầu sinh tử khi đứng trên đầu ngọn sóng triều lịch sử, thì còn gì để sợ!
Ông chẳng buồn nói với tôi chăng, Ông nói với cỏ cây, nói cùng tiếng nước chảy róc rách vọng lên từ hòn non bộ... Lời Ông thoảng theo làn khói đun cơm chiều bàn bạc, ngùn ngụt tỏa bay trên những mái tôn trong khu nhà bếp cuối sân chùa, thơm mùi hương của gạo…
Ừ nhỉ, có gì mà chẳng vui với những gì đang diễn bày. Cứ mặc nhiên Ông!
10.05.2006
UYÊN NGUYÊN