Bóng trắng lên ngôi (Ảnh: Uyên Nguyên, Hồ Perris) |
1.
Đêm trắng toát bốn bờ tường câm lặng
Loang lỗ thời gian rỉ máu từ tim
Mãnh thú trúng tên nằm vật xuống im lìm
Nước mắt chực trào lên rưng rức.
Đêm trống hoác không gian tràn nỗi nhớ
Vở toác lồng ngực cội nhớ vọt thành sông
Với hai tay ghì chặt vết thương nồng
Từ đó trổ len xuống tầng sâu địa ngục
2.
Đêm đắp khăn tang tẩm liệm mình
Dưới vừng trăng ảo nhẫm lời kinh
Đã vuốt mặt mà vẫn ngược tròng mắt
Uất phận gì mà hồn phách long đong
Đêm đùa trêu ta từng cơn đau rệu rã
Những vách tường câm trắng phếu như ngày
Mà quái lạ đời đen nghịt sương mây
Đêm đang kéo mùa giông bão tới.
3.
Đêm bóng trắng lên ngôi bệ vệ
Thời gian cuối rạp mình vạn tuế
Nỗi nhớ quạnh hiu cắn nứt đầu môi
Giọt máu vừa loang đã bồi hồi khô khốc
Đêm đã chết sau những lời trăn trối
Bóng trắng thời gian vây khổn cuộc đời
Mãnh thú thu mình cuối hồi uất nghẹn
Bóng trắng nghiêng vai mặc niệm vết đau.
Westminster 26.10.2007
UYÊN NGUYÊN