CHỊ ĐI RỒI, MÌNH ANH, NỖI ĐAU CÓ HẾT...?




Viết cho chị… đã xa, và thay lời chia buồn cùng anh,
người bạn già tận tụy với công việc phiên dịch cho Hoa Đàm: Trần Ngọc



Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm.
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần.
(Hai hàng me đường Gia Long, Nguyễn Tất Nhiên - 1973)

Hai tuần trước, lúc ngồi ăn tối với anh, tôi nghe anh nói: “trông cho chị đi sớm...!”

Bên ngọn đèn vàng thả trũng từ trên nóc nhà xuống thấp gần mặt bàn, trông anh gầy gạc mỏi mệt, nhưng đang cố cầm sức để chăm sóc cho người bạn yêu quý đời mình.

Buổi tối anh ăn vội, nói với tôi những điều rất vội rồi nhanh chóng từ giã trở lại bệnh viện. Anh nói: “sợ, biết đâu chị đi sớm mà không gặp!”



Sáng nay anh Vỵ thay anh gọi điện thoại báo cho tôi biết chị vừa ra đi, dù trước đó bác sĩ nói còn có thể kéo dài thêm hai tháng nữa. Căn bệnh ung thư cuối mùa, cơn đau vật vã liên tục. Anh nói: “những lần chị đau, anh cũng đau theo.”

Giữa đời sống này, tôi hiểu ra có những điều còn đáng sợ hơn cả sự chết, đó là lúc mình đang sống với những cơn đau trong bất kỳ ý nghĩa nào. Và nhiệm mầu giữa đời sống này, HẠNH PHÚC là con người khi san sẻ được niềm đau cho nhau.

Tôi tin lúc anh nói: “trông cho chị đi sớm”, là tận đáy lòng yêu thương chị, anh đã sẵn sàng ôm lấy nỗi đau đớn riêng về mình, để chị ra đi thanh thản.

Chị đi rồi, mình anh, nỗi đau có hết!?

Hoa Đàm thư quán
12.10.2009

 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine