HOANG DÃ LÒNG NGƯỜI...




Đêm trơ gan (Ảnh: Uyên Nguyên)


Bỗng dưng có một điều gì đó ngoay ngoáy, sâu trong đáy lòng, tự nhiên thôi thúc mình liên tưởng đến những sự kiện Việt Nam, từ xa xăm ngút ngàn trong đêm dài lịch sử, đến gần gũi với đời sống mình bây giờ…

Mọi sự kiện là lát cắt sắt bén, sâu hoắm, cho mình cảm giác chưa kịp đau mà huyết lệ đã trào khô lên một vùng sinh tử Quê hương.

Đã từng đọc “Thủy Mộ Quan” của Viên Linh, từng mang tâm trạng rờn rợn thoát lên giữa lòng đại dương địa ngục:
“trên Huyết hải thuyền trồi về một chiếc
chiều bầm đen trời rực rỡ đau thương
thân chìm xuống băng tuyền giờ tận tuyệt
sóng bạc đầu hối hả phủ trùng dương.”



“trinh nữ trầm oan nổi giữa dòng
Thân băng ngàn hải lý về sông
Xung quanh không một người than khóc
chỉ cá trùng dương theo hộ tang.”




thì đêm nay ngồi đọc “Bà tôi” của Phùng Thành Chủng, bài viết chợt kéo sệch mình về với thuở lòng người hoang dã:
Với ai đó thì ‘chết là hết’ nhưng số bà tôi còn khổ cả sau khi chết! Vốn người thấp, bé nhưng vì hai cánh cửa sổ quá ngắn, nên suốt dọc đường đi mái tóc và hai chân của bà tôi, đoạn từ đầu gối trở xuống cứ lê thê quết đất! Khi chỉ còn cách bãi tha ma một đoạn, bó nhang phía đầu 'áo quan' bỗng nhiên bùng cháy và bén vào tóc bà tôi. 'Ông' dân quân liền lệnh cho hai người hạ bà tôi xuống, và thật bất ngờ khi 'ông' ta chỉ vào ông thầy cúng rồi chỉ vào đám tóc đang cháy của bà tôi ra lệnh: Thằng này! Đái..."

Đêm lạnh thấm sâu vào từng khớp xương đã mỏi nhừ vì những tân toan đời cơm áo, nhưng những câu chuyện của ngày như mua vợ; nói những điều phải nói; Bà tôi," vẫn lờn vờn trong trí óc dẫu có mong xếp lại những con chữ đã nhiều khi làm mình chết lịm, hàng giờ.

...

Đêm trơ gan, máu đã khô trên từng con chữ, dẫu chưa kịp đau lúc vừa nghe tiếng roi rít gió từ xa, rát lòng…

Mặc Cốc, 2010

UYÊN NGUYÊN
 

Copyright © 2010 Uyên Nguyên All Rights Reserved

Design by Dzignine