Thời gian đã mang đi, đồng thời để lại trong đời sống chúng ta hằng triệu triệu nỗi buồn/vui.
Giữa bao nỗi niềm buồn/vui đó, thi thoảng, làm ta bàng hoàng!
Trên những vết tích hoang tàn, đâu phải xanh rêu là dấu hiệu riêng cho sự cổ kính. Mầm sống sung mãn luôn ẩn dật như một niềm hy vọng dù, nếu thật mong manh!
...............
Buổi tối, đứng trân nghe chị hát nhạc phẩm lạ “bài thơ ngỗ nghịch” của Phạm Văn Hưng, nhưng vẫn có điều gì nghe ra rất quen thuộc. Thời gian tiếp tục cạn kiệt thêm, trên đôi môi mấp máy như người đang thoi thóp thở, chị vẫn tiếp tục hy vọng, và đem niềm hy vọng đến với mọi người.
Bài hát nghe ra, không phải ai cũng có cùng một tâm trạng để cảm nhận hết lời nhạc của tác giả và của người vừa cất tiếng hát, song vẫn có một thời tối tăm còn phũ dày trên thân phận quê hương.
Hy vọng của chị, như những cung điệu, bật rung lên, khắc khoải trên từng ngón tay thon!
Bài thơ ngỗ nghịch
Nhạc: Phạm Văn Hưng
Thơ: Bùi Minh Quốc
Anh ghi vội trên tờ giấy gói thịt
Những câu thơ vừa đến thật bất ngờ
Miếng đậu phụ đang xào trên xó bếp
Mắt ngó chừng là hồn vẫn đòi thơ
Em vẫn biết vì độc lập anh đâu nề
Và bây giờ vào bếp chẳng xoàng chi
Vì tự do anh lại ra đi.
Dẫu chỉ bằng cánh thơ từ xó bếp
Em bươn chải lăng xăng trên phố phường
Để nuôi chồng không uốn cong ngoài bút
Còn anh đây anh thủ gôn xó bếp
Để hầu em anh chăm lo cho con
Có vui nào là niềm vui hơn hết
Chiều hôm nay anh xin được tặng em
Món riêu cua và đậu chiên em thích
Món tuyệt vời là bài thơ ngỗ nghịch